Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2693: Lý Phàm vào lồng giam 2

Khiêu Đại Thần hắc ám lắc đầu nói:
“Không diệt được.”
“Lúc ta ra đi, mặc dù sơn thôn nhỏ kia cũng mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là căn cứ của một đám Vô Thượng mà thôi.”
“Nhưng sau này đạo thân kia của ngươi tới đó, hắn trồng cây, sửa đường, cải thiện địa chất… Làm nhiều chuyện quá, vị cách của sơn thôn nhỏ đã ở trên Vô Thượng, trừ khi Tịch Giả ra tay, nếu không hai chúng ta không đối phó được sơn thôn nhỏ kia.”
Lý Phàm hắc ám nói:
“Như vậy thì về nhà nghỉ ngơi?”
Khiêu Đại Thần hắc ám nói:
“Không, chúng ta phải đuổi theo một người.”
Lý Phàm hắc ám nói:
“Ồ? Ai?”
Khiêu Đại Thần hắc ám nói:
“Đại đồ đệ của Tịch Giả.”
“Cô Giả.”
Lý Phàm hắc ám cười nói:
“Đuổi theo hắn ta để làm cái gì, cho dù năm đó hắn ta có phản bội Tịch Giả, không có hoàn toàn chết đi thì ở kiếp này tối đa cũng chỉ là một bù nhìn, còn có thể nghịch thiên được không?”
Khiêu Đại Thần hắc ám nói:
“Năm đó không thể, nhưng ở kiếp này… Rất có thể.”
“ Ngoại trừ đạo thân kia của ngươi, hiện tại hắn ta là người nguy hiểm nhất.”
“Phản bội…”
Ở trong chỗ bí ẩn, Vân Khê chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trên đỉnh núi.
Những đồng môn ở trong tiểu viện tương tàn lẫn nhau, Tử Lăng cùng Tô Bạch Thiển khó khăn chống lại, nhưng cuối cùng vẫn bị dị hoá, mà Tâm Ninh còn ra tay ném bức tranh có chứa Lý Phàm vào bên trong lồng giam hắc ám của Hắc Ám Chi Khung.
Ở bên trong lồng gian hắc ám, toàn bộ liên hệ với thực tế đều bị chém đứt, Lý Phàm thừa nhận sự cô đơn cùng dằn vặt trong vô tận thời không.
Giọng nói của Tịch Giả vang lên, bình thản lãnh đạm như cũ nói:
“Phần cuối thứ nhất của chuyện xưa, người nọ đã từng trở thành Vô Thượng, cuối cùng lại lẻ loi một mình xông vào bên trong đại triều hắc ám.”
“Đó là bóng tối vô tận, là lồng giam vĩnh hằng, đối với bất kỳ sinh mệnh nào mà nói thì đây chính là nơi cấm kỵ, một khi tiến vào bên trong, cho dù có mạnh mẽ như thế nào, có kiêu ngạo như thế nào, có kiên định như thế nào thì đều bị vũ trụ chinh phục, kết quả tốt nhất chính là hoàn toàn điên loạn, cuối cùng chết đi ở trong cơn điên.”
Dường như trong giọng nói của Tịch Giả lộ ra sự cảm thán, nói tiếp:
“Ngươi có muốn nghe chuyện đã xảy ra tiếp theo không?”
Vân Khê vẫn ngắm nhìn về phía Hắc Ám Chi Khung rồi nói:
“Chuyện xưa tiếp theo rất đơn giản, người đã trở thành Vô Thượng kia đã từng bị chính bạn thân của mình phản bội, cuối cùng không chịu được sự cô đơn vĩnh hằng, bị dị hoá ở trong bóng tối vô tận, có đúng không?”
Tịch Giả nở nụ cười nói:
“Sở dĩ chuyện xưa là chuyện xưa bởi vì luôn có sự lên xuống không ổn định, bản thân sự lên xuống không ổn định chính là chỗ tinh tuý của chuyện xưa.”
“Hắn ở trong bóng tối, nhìn thấy ánh sáng.”
Trong mắt Tịch Giả đang hồi tưởng lại, lẩm bẩm nói:
“Câu chuyện này sẽ hơi dài, ta để lại ba chục ngàn năm thời gian để thuật lại.”

Lúc này ở một chỗ trong sơn thôn nhỏ.
Toàn bộ Cửu Châu Cấm Kỵ đều bị sương mù đen bao phủ.
Văn minh sinh mệnh rơi vào đại tịch diệt, không một người nào của hiện thế có thể trốn thoát được.
Phần lớn sinh mệnh đều chết đi, chỉ có một số lượng nhỏ dị hoá thành sinh linh hắc ám.
Ở bên ngoài sơn thôn nhỏ, sương mù tràn ngập, bên trong hắc vụ, thỉnh thoảng lại có các loại sinh linh dị hoá đang gào thét.
Nhưng ở bên trong sơn thôn nhỏ vẫn là một thế giới khác như trước.
Tất cả vẫn giống như xưa.
Ở cổng thôn, Nhị đại gia vẫn phơi nắng ở chỗ cũ, mặc dù ngày hôm nay đã không có mặt trời.
Nhưng ông vẫn nhàn nhã rót trà, híp mắt, thực sự thảnh thơi, tự mình đánh cờ tướng với bản thân.
Trong đồng ruộng, Trương đại bá vẫn như trước đây, chăn thả Đại Hoàng ngưu cùng với Đại Hắc Ngưu ở trên bờ ruộng, ăn cỏ dại ở bên bờ ruộng, còn mình thì đào đất, dùng dao móc ra những củ khoai tây.
“Dựa theo lời của Tiểu Lý, Đoan Ngọ ăn khoai tây là ngon nhất, khoai chiên trong dầu, thơm nức.”
Trương đại bá suy nghĩ, nhổ sạch cành lá cây của khoai tây, sau đó nhổ từ trong đất lên, dùng dao xoáy một vòng, một củ khoai tây lăn ra khỏi mặt đất.
Không bao lâu ông đã nhặt được bảy tám cân.
Sau đó lúc này ông mới dắt trâu đi, đi về phía con đường lớn.
Đi tới ven đường, nhìn thấy Nhị đại gia, ông lên tiếng nói:
“Không cần chờ nữa, sương lớn như vậy, mấy người Tiểu Lý bọn họ chưa quay trở về được.”
Nhị đại gia không mở mắt mà chỉ nói:
“Ta nghe thấy âm thanh lồng giam hắc ám mở ra… Nếu như không có đoán sai, Tiểu Lý có lẽ đã đi tới Hắc Ám Vực rồi.”
“Tới đầu cùng của Hắc Ám Vực, xuyên qua Vô Thượng Thi Hải là có thể nhìn thấy Đê…”
Trương đại bá nói:
“Tới Hắc Ám Vực, cho dù Vô Thượng muốn xuyên qua cũng cần thời gian mấy vạn năm, còn sớm.”
Nhị đại gia nói:
“Ngươi nói xem, lần này Tiểu Lý có thể tới sát được Đê Bá sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận