Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2412: Con đường Ký Sinh 2

Trong thời đại Cử Hỏa, bởi vì mười hai vị tổ tiên tiên dân đi thẳng về hướng Hắc ám diệt vong, tiên dân muốn dùng ngọn lửa soi sáng thi thể của bọn họ cho nên đã kết thúc.
Sau thời đại Cử Hỏa, phân chia thành thời đại Thái Nhất, thời đại Ngũ Hành.
Thời đại Thái Nhất có hai vị Cổ Đế mạnh nhất là Thái Dương, Thái âm, có người nói hai vị Cổ Đế đi theo mười hai vị tiên dân tử vong, nhìn thấy được đại kinh khủng, muốn mô phỏng theo kỳ tích của tiên dân, kiến tạo ra một mảnh Niết Bàn mà hắc ám không thể chạm tới được, nối liền với Văn Minh Tân Hỏa.
Sau Thái Dương, Thái âm chính là Ngũ Hành, năm vị Đại Đế Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trước sau chứng đạo.
Ở cuối thời đại Ngũ Hành, Chiến Thiên Đế quật khởi mở ra Thượng Đế Lịch, Đế Đình Chiến Thiên được xây dựng, Chiến Thiên Đế vô địch muôn đời tụ tập những người mạnh nhất trên thế gian muốn ra tay với hắc ám ở đầu nguồn.
Ngay cả hai vị Cổ Đế là Hỏa Đế và Mộc Đế ở bên trong thời đại Ngũ Hành cũng tới liên thủ.
Nhưng Chiến Thiên Đế cùng Hỏa Đế, Mộc Đế đều thất bại.
Nhưng Thượng Đế Lịch vẫn còn kép dài như cũ, ngay cả hậu thế có Hôi Đế, Lôi Đế, Nhật Đế, Nguyệt Đế, từng vị Đại Đế liên tiếp chứng đạo, nhưng không có một người nào có thể tự mình mở ra được một thời đại.
Từ sau khi Thiên Đế chết đi, thế gian không có người nào nói đến việc chiến đấu với đầu nguồn nữa, âm thanh chủ chiến hoàn toàn biến mất rồi.
Làm thế nào để sống tạm mới là con đường tất cả mọi người đang tìm kiếm.
Con đường sương mù xám của Hôi Đế, con đường Sáng Thế của Nguyệt Đế và Nhật Đế, con đường Ký Sinh của Thổ Đế…
Trước đây Lôi Đế vẫn không đưa ra sự lựa chọn.
Hôm nay lại mời U Châu đến châu Khai Nguyên, đủ để chứng minh tất cả mọi chuyện.
Rất nhanh, lãnh thổ bên trong Lôi đạo cũng có cao thủ đi dẫn người, ra khỏi Niết Bàn, đi về phía ngoại giới.

Thành Lôi Đế.
Cánh cửa lôi đạo mở ra.
Đám lôi bộc Lôi Thanh cung kính không gì sánh được, nghênh đón những người đi ra từ bên trong Lôi Đạo Tịnh Thổ.
Lúc này đây, đi ra từ bên trong lôi Đạo Tịnh Thổ không chỉ có một hai người, mà là có cả một đội ngũ.
Thấy thế đám người Lôi Thanh đều phi thường khiếp sợ.
Nói như vậy, cho dù là tổ chức thịnh hội Lôi đạo, cùng lắm thì cũng chỉ có một vài vị Lôi sử xuất hiện, cho dù thiên tài ở ngoại giới cần thu nạp cũng sẽ không khiến cho Lôi Đạo Tịnh Thổ coi trọng.
Hôm nay lại có nhiều người xuất hiện như vậy…
Nhất định là xuất hiện chuyện lớn.
“Ngươi là Lôi Thanh?”
Ở bên trong đội nhân mã này, một nam nhân trung niên lạnh nhạt lên tiếng, bên trong tròng mắt của hắn ta mơ hồ có ánh sáng màu xanh thẳm.
Lôi Thanh cung kính nói:
“Là tiểu nhân.”
Nam nhân trung niên này nói:
“Ta tên Lôi Đông Vân.”
“Hai chuyện, thứ nhất, truyền lệnh thiên hạ, mở thịnh hội Lôi đạo.”
“Thứ hai, dẫn đường, dãy núi Hàn Thước.”
Lôi Động Vân mạnh mẽ vang dội.
Trên người của hắn ta mang theo sứ mệnh.
Đó chính là… Tìm kiếm hạt giống phù hợp với con đường Ký Sinh.
Cái gọi là phương pháp ký sinh chính là nhét đại đạo của bản thân Chế Đạo Giả vào bên trong Đạo Cảnh Địa của một số thiên tài, nếu như đại kiếp hắc ám đến, chỉ cần những thiên tài kia không chết thì bọn hắn có thể sống lại ở bên trong Đạo Cảnh Địa.
Cho nên từ góc độ này mà nói, muốn tìm hạt giống cho con đường Ký Sinh thì tư chất và thiên phú đều phải không có vấn đề gì.
Mà muốn tránh được khí hắc ám trời sinh này, có lẽ đó chính là những người còn sống sót sau khi tiếp xúc qua hắc ám.
Người như thế, nếu như đối mặt với hắc ám thì xác suất sống sót là lớn nhất… Hạt giống tốt nhất của con đường Ký Sinh.
Cho nên mở ra thịnh hội lôi đạo có thể khiến cho toàn bộ thiên tài của châu Khai Nguyên tham dự, Lôi Đình bọn hắn có thể sàng lọc từ đó.
Ngoài ra dãy núi Hàn Thước có hắc vụ xuất hiện, nếu như có người sống sót đi ra khỏi đó thì tất nhiên chính là mầm mống mà bọn hắn muốn tìm kiếm, cho nên phải nắm giữ thật chặt.
Nghe vậy Lôi Thanh lập tức nói:
“Rõ, lão bộc sẽ xử lý ngay bây giờ.”
Ở bên trong một mảnh hắc ám không rõ.
“Mắt của ta… Bị huỷ diệt rồi.”
Giọng nói trong bóng tối vang lên âm trầm không gì sánh được nói:
“Rõ ràng ta nhìn thấy được ngọn đèn kia… Thế nhưng rốt cuộc đã bị đồ vật gì huỷ diệt rồi, thậm chí ngay cả ta cũng không phát hiện ra được.”
“Hắn… Có phải mạnh hơn ngươi? Có phải hắn ra tay hay không?”
Bên trong những lời nói này lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng bên trên vương toạ hắc ám, giọng nói nhàm chán kia cũng vang lên:
“Hắn dốt đặc cán mai với kiếm đạo… Còn về phần con mắt của ngươi… Có lẽ không phải bị người ta tiêu diệt.”
“Có ý gì? Hắn dốt đặc cán mai với kiếm đạo?”
“Không phải con mắt của ta bị người ta tiêu diệt hết? Lẽ nào lại còn biết tự mình huỷ diệt hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận