Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1000 -




Chính tai Tần Thanh Man nghe Vương Thừa Bình nói chiếc máy bay gặp nạn có liên quan đến Vệ Lăng. Cô cứ nghĩ mình sẽ hỏi Vương Thừa Bình rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại, cô nhận ra thực ra cô cũng chẳng thể hỏi gì.
Vì lúc ban đầu Vương Thừa Bình đã nói rõ phía quân đội cũng không biết lúc này Vệ Lăng như thế nào.
Nếu đã thế thì cô có hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Cảm ơn.” Cuối cùng Tần Thanh Man bình tĩnh nói cảm ơn Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình cứ nghĩ Tần Thanh Man sẽ hỏi ông ấy rất nhiều, ông ấy còn đang nghĩ phải trả lời thế nào mới không làm Tần Thanh Man đau lòng quá, thế mà Tần Thanh Man không làm khó ông, người ta chẳng hỏi gì cả.
“Đồng chí Tần.”
Vương Thừa Bình không biết lúc này nên nói gì với Tần Thanh Man, nhưng ông ấy thấy nếu không nói gì thì không ổn lắm, còn nếu nói thì ông ấy cũng không biết phải an ủi cô ra sao.
Vốn định nói cuối cùng lại ngừng.
Dù Tần Thanh Man không phải bộ đội nhưng cô biết kỷ luật trong quân đội, thấy vẻ mặt Vương Thừa Bình băn khoăn, cô an ủi ngược lại ông ấy: “Sư đoàn trưởng, tôi biết kỷ luật quân đội mà, tôi chỉ muốn biết lúc này Vệ Lăng đang ở đâu thôi.”
“Chúng tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu, nhưng tôi tin với khả năng Vệ Lăng, cậu ấy có thể trở về.”
Dù Vương Thừa Bình rất có lòng tin với Vệ Lăng nhưng lúc này ông ấy vẫn thấy chột dạ.
Chủ yếu là vì nhiệm vụ lần này rất nặng nề, muốn hoàn thành nhiệm vụ còn khó hơn lên trời, đừng thấy ông ấy an ủi Tần Thanh Man mà nhầm, thực ra bây giờ ông ấy cũng đang an ủi chính mình.
Vương Thừa Bình thấy ông ấy cũng không chịu nổi nếu mình mất một vị tướng giỏi như Vệ Lăng.
“Sư đoàn trưởng, không sao đâu, mọi người về đi, trong lòng tôi tự biết.”
Tần Thanh Man biết có hỏi nữa cũng chỉ làm khó Vương Thừa Bình nên khách sáo tiễn người đi.
“Đồng chí Tần, chúng tôi đi rồi cô phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy, đừng để mệt mỏi quá, có thể xin nghỉ bên công xã mấy ngày.” Vương Thừa Bình đứng dậy định đi, nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Phải rồi, đồng chí Tần, khu dành cho người nhà đã được xây dựng xong, mấy ngày nữa sẽ chia cho mọi người, hôm nào cô rảnh có thể đến xem, chọn nhà rồi sửa sang lại, chọn thời gian phù hợp mà chuyển vào. Chắc không đến một tháng nữa là khu dành cho người nhà sẽ đầy người đến từ nam ra bắc.”
Tần Thanh Man vừa nghe nói chia nhà trong khu dành cho người nhà lập tức không nhớ đến Vệ Lăng nữa: “Sư đoàn trưởng, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn Sở Sở đi chọn nhà.” Cô biết Vương Thừa Bình cho cô chọn trước là muốn chăm lo cho cô, ngoài ra còn là sự bù đắp cho Vệ Lăng.
Chuyện lớn xảy ra làm cả nước chấn động, chẳng ai nói được Vệ Lăng có quay về được hay không.
“Thông thường chỉ có người nhà có quan hệ trực tiếp với các binh lính, nhưng tình huống của Sở Sở đặc biệt nên sư đoàn đặc cách cho cậu bé đi theo, cậu bé và Đô Đô đã lập được công lớn, dù bây giờ vẫn chưa xét nhận thưởng nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn, mọi người kiên nhẫn chờ một chút, năm nay hơi nhiều chuyện.”
Vương Thừa Bình vừa nhắc nhở vừa an ủi Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhớ đến chiếc máy bay gặp nạn là biết tại sao thành tích mà cô và Sở Sở đạt được ở thôn Đoàn Kết vẫn chưa được xét, đúng là vì năm nay có khá nhiều chuyện lớn và nguy hiểm xảy ra.
Còn liên quan đến thủ đô nữa.
Tần Thanh Man nghĩ xong rồi gật đầu với Vương Thừa Bình: “Sư đoàn trưởng, tôi hiểu rồi, ông yên tâm, chúng tôi không có suy nghĩ gì khác.”
“Thế thì tốt, nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ bảo nhà ăn mang phần thịt sư đoàn cấp cho cô một tuần một lần, như thế không cần phải ngày nào cũng đến.” Vương Thừa Bình là lãnh đạo cực kỳ tốt.
“Cảm ơn sư đoàn trưởng.” Tần Thanh Man đứng dậy định tiễn Vương Thừa Bình.
Chuyện đưa thịt đã được quyết định, cô cũng không từ chối nữa.
“Đồng chí Tần không cần phải tiễn, cô mau đi nằm nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây, có chuyện gì thì đến sư đoàn tìm tôi, tôi giải quyết cho cô.” Vương Thừa Bình thấy Tần Thanh Man định đứng dậy vội vàng cản lại, sau đó rời khỏi phòng phía tây.
Bên ngoài phòng, Sở Sở đang đứng thẳng tắp ngoài cửa.
Cậu đã đồng ý canh cho Vương Thừa Bình thì phải canh cho kỹ.
Vừa mở cửa ra, Vương Thừa Bình đã thấy Sở Sở với đôi mắt đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại đứng canh cẩn thận, trong lòng cảm thán Vệ Lăng đã dạy dỗ cậu bé khá tốt, sau đó nghiêm trang làm động tác chào Sở Sở.
“Đồng chí Tần Vân Sở vất vả rồi.”
“Đồng chí thủ trưởng, không vất vả.” Lúc ở nhà, Vệ Lăng dạy Sở Sở theo cách trong quân đội nên lúc Sở Sở thấy Vương Thừa Bình thăm hỏi cũng đáp lại cực kỳ tiêu chuẩn.
“Về phòng với chị cháu đi.”
Vương Thừa Bình nhìn Sở Sở thông minh đáng yêu bèn xoa đầu cậu nhóc, dặn dò: “Nhớ đừng để chị cháu mệt quá, bảo chị ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, đây là mệnh lệnh đấy.”
“Vâng thưa thủ trưởng.”
Sở Sở đứng nghiêm, ngẩng đầu nhìn Vương Thừa Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận