Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 953 -




Vệ Lăng không ngờ Sở Sở lại nói việc như vậy với mình, trong lòng nóng như lửa, đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Mau ngủ đi." Hắn có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt hai chị em.
Đoán là đêm qua hai người đã không được nghỉ ngơi tốt.
"Dạ."
Mặc dù Vệ Lăng không lộ ra vẻ mặt gì, khiến Sở Sở kinh ngạc, nhưng trẻ con nói lời mình muốn nói xong đã vô cùng thỏa mãn rồi. Lúc Vệ Lăng đắp chăn cho cậu, trước khi nhắm mắt lại, cậu lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Anh rể, em cũng rất nhớ anh.”
"Anh cũng nhớ hai chị em."
Vệ Lăng kéo rèm cửa cho Sở Sở, sau đó mới ra khỏi phòng phía Đông.
Lúc này, Tần Thanh Man đã tắm xong, đang gội đầu, cô không biết Sở Sở đã nói gì với Vệ Lăng. Mặc dù cô rất nhớ Vệ Lăng, nhưng chứng khiết phích* khiến cô muốn tắm rửa sạch sẽ hơn.
*Hội chứng sợ bẩn, ám ảnh sạch sẽ.
Vệ Lăng nhìn thấy Tần Thanh Man đang gội đầu, cũng không giúp đỡ, ngược lại quay về phòng phía Tây đổ nước tắm mà Tần Thanh Man đã dùng, sau đó giặt quần áo.
Tắm xong, Tần Thanh Man và Sở Sở đều cởi quần áo.
Quần áo của Tần Thanh Man nhìn qua cũng không bẩn lắm, nhưng quần áo của Sở Sở lại rất bẩn.
Sau khi chui qua bức tường lửa, đã không nhìn ra là quần áo nữa.
Đầu tiên, Vệ Lăng giặt quần áo đã thay của Tần Thanh Man và đồ lót của Sở Sở trước, giặt sạch xong, vắt khô rồi treo lên giá phơi quần áo ở phòng khách, sau đó ngâm toàn bộ áo khoác của Sở Sở vào nước ấm.
Nước nóng đã được bỏ bột giặt từ trước.
Vừa ngâm quần áo vào, vò một chút thôi đã nổi bọt.
Vệ Lăng giặt qua loa rồi đứng dậy rửa tay, sau đó trở về phòng phía Tây, lúc hắn đang giặt quần áo, Tần Thanh Man đã gội đầu xong, trở về phòng phía Tây được một lúc.
Gội đầu trong thời tiết giá lạnh, nhất định phải làm khô tóc trước.
Vệ Lăng đang hong quần áo ở phòng khách, chiếm bếp lò, Tần Thanh Man lựa chọn trở về phòng phía Tây, dùng bếp lò ở trong đó hong khô tóc.
Lúc Vệ Lăng bước vào, Tần Thanh Man đã đang chải tóc rồi.
Hong nửa tiếng, cộng thêm bếp lò ở phòng phía Tây luôn cháy, nhiệt độ trong phòng không hề thấp, lúc này tóc đã khô.
"Bà xã."
Vệ Lăng không khống chế được nhớ nhung mình đang kìm nén, ôm lấy Tần Thanh Man từ phía sau.
"A Lăng." Vốn Tần Thanh Man cũng rất nhớ Vệ Lăng, được Vệ Lăng ôm, chân lập tức mềm nhũn, dựa thẳng vào vòng tay của Vệ Lăng, im lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Vệ Lăng.
Hai vợ chồng đã lâu không gặp, theo lý phải có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thật sự ôm nhau rồi, họ chợt nhận ra lời nói nào cũng vô nghĩa, không có trọng lượng.
Chỉ cần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, chỉ cần có thể nhìn thấy người thật, thì không cần thiết phải nói vô số điều từng muốn nói nữa.
Hai vợ chồng im lặng ôm nhau, một lúc lâu sau mới tách ra.
Vệ Lăng xoay người Tần Thanh Man lại, sau đó nhìn thấy đôi mắt của Tần Thanh Man, đôi mắt này là ngọn hải đăng trong đêm tối của hắn, cũng là niềm hy vọng của hắn khi hắn có gặp khó khăn thế nào khi đi làm nhiệm vụ.
Bởi vì có tình yêu trong đôi mắt này.
Tình yêu sâu đậm.
Không nói gì, cả hai đồng thời chủ động.
Vệ Lăng cúi đầu, Tần Thanh Man ngẩng đầu, vợ chồng xa cách hai tháng hôn nhau, lúc đầu nụ hôn rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, giống như thăm dò, nhưng khi đã quen hơi thở của nhau, nụ hôn bắt đầu trở nên mãnh liệt.
Cô tới hắn đi, cô tranh hắn đoạt.
Một lúc lâu sau, cả hai người đều thở hổn hển, mới lưu luyến tách ra.
Vệ Lăng không thôi nhìn Tần Thanh Man, ánh mắt quét qua từng điểm từng điểm trên mặt Tần Thanh Man, chỉ khi khuôn mặt này in sâu vào trong tâm trí của hắn, hắn mới thực sự cảm thấy yên tâm.
"Bà xã, anh về rồi."
Vệ Lăng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Thanh Man lần nữa.
Nụ hôn rất dịu dàng, mang theo vỗ về, hắn biết mình đi nhiều ngày như vậy, người lo lắng nhất, nhất định là Tần Thanh Man.
Đối mặt với nụ hôn vỗ về của Vệ Lăng, Tần Thanh Man không nói gì, mở miệng cắn Vệ Lăng một cái thật mạnh, môi Vệ Lăng lập tức tấy cả lên.
Nhưng hắn không hề kêu đau, thậm chí còn không nhíu mày một cái.
Vệ Lăng không quan tâm, Tần Thanh Man lại cảm thấy đau lòng, cô kiễng chân lè lưỡi liếm đôi môi sưng tấy mình vừa cắn, nhỏ giọng oán trách: "Đồ ngốc, sao lại không tránh?"
"Bà xã, không đau đâu."
Vệ Lăng ôm chặt lấy eo Tần Thanh Man.
Bởi vì trong phòng nhiệt độ cao, tắm xong Tần Thanh Man cũng không mặc quần áo dày lắm, Vệ Lăng vừa ôm eo Tần Thanh Man là có thể nhận ra sự thay đổi, hình như gầy hơn trước khi mình rời khỏi nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận