Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 205 - Con đường theo đuổi vợ đầy khó khăn và thử thách 4




Sau khi nhà họ Hoàng nhận được tin tức lập tức hỗn loạn hết cả lên, anh cả của Hoàng Uyển Thanh lập tức từ thủ đô khởi hành đến Bạch Thành đầu tiên.
Sư đoàn XXX, Vệ Lăng vừa mới cúp điện thoại liền nghênh đón vài ánh mắt.
Ống nghe hiện giờ không có hiệu quả cách âm tốt như sau này nên gần như những gì Vệ Dũng Nghị nói với Vệ Lăng đều bị tất cả những người trong phòng làm việc rõ nghe thấy tường tận hết.
Tần Thanh Man không ngờ cha của Vệ Lăng lại không ngăn cản cuộc hôn nhân của cô với Vệ Lăng, thậm chí còn bảo bọn họ có rảnh thì quay lại thủ đô ra mắt người nhà bên đó. Xem ra là đã đồng ý cuộc hôn nhân của cô với Vệ Lăng.
Cuộc hôn nhân của bọn họ đã được công nhận.
Tần Thanh Man thở phào một tiếng, Hoàng Uyển Thanh cũng cảm thấy yên tâm trong lòng. Vừa nãy cô ấy cũng lắng tai nghe hết rồi, thấy chuyện này không liên lụy đến anh trai nhà bên, điều này cũng làm cho cô ấy quyết tâm ở lại.
Chắc chắn anh Vệ Anh đang ở Bạch Thành, chỉ cần cô ấy ở lại Bạch Thành là có thể tìm được anh ấy.
Vương Thừa Bình thấy mọi chuyện được giải quyết dễ dàng, cũng không định giới thiệu mấy thanh niên trong trong sư đoàn cho Hoàng Uyển Thanh. Tuy có vài lời Tần Thanh Man không nói rõ nhưng ông ấy có thể trở thành sư trưởng của một sư đoàn thì không thể nào không nhìn ra được trong lòng Hoàng Uyển Thanh đã có người.
Con gái nhà người ta đã có người trong lòng, ông cũng không định cắm một gậy chen ngang.
Mấy cái chuyện như mai mối này, làm tốt thì được người trong cuộc cảm kích cả đời, còn nếu hôn nhân không hạnh phúc, chắc chắn sẽ bị oán trách cả đời. Ông ấy mới không muốn rảnh rỗi đi gây sự làm gì.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, cô yên tâm, sư đoàn XXX chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc cục công an huyện Bạch Thành nhanh chóng thẩm tra xử lý rõ ràng vụ án này, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho những người bị hại và cho cả cô nữa. Chúng tôi sẽ đốc thúc cục công an huyện gia tăng cường độ tra xét tất cả các thôn trấn, nhất định phải ngăn chặn chuyện cưỡng đoạt dân chúng này, không để xảy ra thêm một lần nào nữa.”
Vương Thừa Bình trịnh trọng cam kết với Hoàng Uyển Thanh.
Đối với những binh sĩ bọn họ mà nói thì địa khu an toàn cũng vô cùng quan trọng. Khi cần thiết, sư đoàn bọn họ sẽ phái chiến sĩ ra hỗ trợ.
“Cảm ơn đồng chí thủ trưởng.” Hoàng Uyển Thanh cảm nhận được sự quan tâm cùng bảo vệ đến từ những người lính nhân dân.
“Đồng chí Hoàng nếu có gì cần giúp đỡ thị cứ việc nói, sư đoàn chúng tôi nhất định sẽ làm được.” Tuy Hoàng Uyển Thanh không phải đối tượng xem mắt của Vệ Lăng nhưng nếu người ta đã tới Bạch Thành, vào sư đoàn của bọn họ thì chính là trách nhiệm của sư đoàn bọn họ. Vương Thừa Bình nhất định phải cố gắng hết sức thỏa mãn những yêu cầu của nữ đồng chí này.
Cũng phải đảm bảo cả sự an toàn nữa.
Vương Thừa Bình đang nghĩ phải sắp xếp Hoàng Uyển Thanh vào sư đoàn như thế nào.
Bên phía viện y tế kia đều là nữ đồng chí, có thể tạm thời sắp xếp Hoàng Uyển Thanh ở lại trong ký túc xá bên đó.
Hoàng Uyển Thanh nghe rõ lời Vương Thừa Bình nói nhưng cô ấy hoàn toàn không muốn ở lại. Cô ấy lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tay Vệ Lăng nắm thành nắm đấm.
Tổng cộng kỳ nghỉ của hắn cũng chẳng còn được mấy ngày, nếu ngày nào Hoàng Uyển Thanh cũng ở lại nhà họ Tần thì hắn ở cùng với vợ kiểu gì!
“Sư trưởng, đồng chí Hoàng Uyển Thanh là thanh niên trí thức, giấy chứng nhận lương thực của cô ấy đã chuyển đến Bạch Thành, bất kể là muốn ở lại hay đi thì đều cần phải đi làm lập tức.” Vệ Lăng vắt hết óc tìm lý do để đuổi Hoàng Uyển Thanh đi.
Nghe được những lời của Vệ Lăng, Hoàng Uyển Thanh không cảm thấy đối phương đang ghét bỏ mình mà lại vô cùng cảm kích.
“Đồng chí thủ trưởng, tôi muốn đi làm thủ tục tiếp nhận quan hệ, ngài xem có thể phái xe đưa tôi đi một chút không?”
Hoàng Uyển Thanh chân thành xin Vương Thừa Bình giúp đỡ. Bên ngoài trời đông giá rét, khắp nơi đều là tuyết, không có xe thì đi một bước cũng thấy khó.
Vương Thừa Bình lại do dự, nếu Hoàng Uyển Thanh đi công chứng quan hệ lương dầu thì nhất định sẽ ở lại Bạch Thành chi viện cho biên cương, mà một lần chi viện cho biên cương có thể là năm sáu năm, cũng có thể là mười mấy năm.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ phải người tới, đến lúc đó nếu biết ông ấy giúp một tay thì không biết bọn họ có oán trách mình không nữa.
Nếu đổi lại là mình, có lẽ cũng không nỡ để cô con gái như trang giấy trắng đến một nơi gian khổ như này để chịu khổ.
Hoàng Uyển Thanh nhìn ra được Vương Thừa Bình đang do dự, nhanh chóng giải thích: “Đồng chí thử trưởng, thanh niên trí thức chúng tôi nghe theo chỉ thị của Chủ tịch xuống nông thôn rèn luyện. Bạch Thành cũng đâu phải nơi gian khổ nhất. Nếu tôi không sống nổi ở chỗ này thì đi xuống bất kỳ nơi nào khác cũng thế cả thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận