Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 192 - Quả nhiên rất phức tạp 3




"Vậy lúc nào có thời gian chúng ta đi đến lân cận đồn Kháo Sơn xem xem, sớm chút chọn được chỗ đặt nhà cửa." Đỗ Hoành Nghị mong chờ đến sắp chảy cả nước miếng.
Đến lúc đó thật sự trở thành hàng xóm với Vệ Lăng rồi, việc ăn chực kia không phải chỉ là chuyện trong phút chốc thôi sao!
Vệ Lăng thông minh như vậy sao có thể không nhìn ra dự tính của mấy người kia, chẳng qua nguyên nhân này là chuyện đôi bên cùng có lợi, hắn hoàn toàn không cần thiết phải phản đối.
Thêm mấy người gia quyến trẻ tuổi, vợ mình cũng có bạn để nói chuyện.
Không lỗ.
"Lão Tả." Vệ Lăng nhớ tới Tần Thanh Man liền nghĩ ra một chuyện.
"Làm sao vậy, lão Vệ?" Mấy người Tả Cao Bằng lấy được tin tức từ trong miệng Vệ Lăng xong, liền bỏ qua người trong cuộc Vệ Lăng mà bàn bạc việc dựng nhà như thế nào đến khí thế ngất trời, lúc này nghe thấy tiếng Vệ Lăng gọi to, liền nghi hoặc nhìn lại.
Vệ Lăng khoanh chân ngồi trên giường nghiêm túc nhìn Tả Cao Bằng.
"Lão Tả, có phải cậu có người thân làm việc ở Cung Tiêu Xã trên tỉnh không? Có thể mua được xe đạp không, xe đạp ở Cung Tiêu Xã trên huyện đều được đặt trước hết rồi, hôm nay tôi không mua được."Vệ Lăng vẫn băn khoăn đến việc không mua được xe đạp ở Cung Tiêu Xã huyện.
Sang năm có thể Tần Thanh Man sẽ đến đại đội Hồng Kỳ nhận chức chủ nhiệm hội phụ nữ, không có sẽ đạp sẽ bất tiện rất nhiều.
Hơn nữa, đồn Kháo Sơn cách đại đội Hồng Kỳ đến hơn mười cây số, hắn không muốn vợ hắn phải vất vả dùng đôi chân đi bộ để đi làm.
Ba người Tả Cao Bằng nghe thấy Vệ Lăng nói liền im lặng.
Bọn họ đã nhờ người mang hộ xe từ trên tỉnh đến rồi, kết quả lúc này Vệ Lăng hỏi, bọn họ không biết có nên thông báo hay không?
Vệ Lăng thấy phòng ngủ vừa rồi vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt tự nhiên yên tĩnh lại, lập tức cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bình thường mà nói không nên là phản ứng như thế này.
"Là không có mối quan hệ để nhờ, hay là không có xe vậy?" Vệ Lăng bắt đầu nghi ngờ xem có phải mình nhớ nhầm hay không, Tả Cao Bằng không có anh họ nào làm việc ở Cung Tiêu Xã trên tỉnh.
"Có!"
Tả Cao Bằng bất đắc dĩ phải đưa trước quà cưới mà bọn họ chuẩn bị cho Vệ Lăng, " Lão Vệ, tôi xác thực có ông anh họ làm trên Cung Tiêu Xã tỉnh, ba chúng tôi muốn cậu kết hôn thật hoành tráng, nên họp nhau mua một chiếc xe đạp làm quà cưới cho cậu, kết quả quà còn chưa tới nơi mà cậu đã hỏi đến rồi."
Vệ Lăng sững sờ, sau đó thấy ấm áp trong lòng.
Hắn cũng từng nghĩ khi mình kết hôn ba chiếm hữu nhất định sẽ tặng quà, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ tặng xe đạp, bây giờ mới là thời kỳ đầu những năm 70, xe đạp cực kỳ quý giá, thêm nữa phải dựa vào phiếu để mua, cho nên có những người cho dù tặng được cũng tiếc không nỡ tặng.
Còn xa mới đạt tới mức đủ cung cho từng người dùng cho nên một chiếc xe đạp mới đắt hàng như vậy.
"Lão Vệ, cậu không cần phải quá cảm động đâu nha, quà này chúng tôi tặng cũng không phải vì cậu đâu, mà là xem ở em dâu mới tặng đó." Đỗ Hoành Nghị thấy Vệ Lăng mãi vẫn không nói gì, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Tình hữu nghị giữa những người đàn ông không cần phải nói ra miệng, hành động là được rồi.
Vệ Lăng nhận tình cảm của mấy vị chiến hữu, nghiêm túc nói: "Tôi với vợ tôi dự tính đầu năm tới sau khi xây nhà xong sẽ tổ chức lễ cưới, đến lúc đó chúng ta không say không về." Hắn là một người truyền thống, rất để ý đến việc đêm tân hôn của mình phải ở nhà của mình, hắn tin rằng Tần Thanh Man cũng có suy nghĩ giống vậy.
Ba người Đỗ Hoành Nghị nghe thấy Vệ Lăng nói không say không về, lập tức cười lên.
Viên Hướng Dương còn trêu chọc nói: "Lão Vệ, đêm tân hôn cậu thật sự tính không say không về? Cậu không sợ em dâu cho cậu quỳ ván giặt đồ à?"
"Ha ha ha—" Đỗ Hoành Nghị cùng Tả Cao Bằng lập tức cười ầm lên.
Vệ Lăng yên lặng nhìn Viên Hướng Dương một cái, sau đó xoay người xuống giường, xắn ống tay áo.
"Lão Vệ, cậu muốn làm gì, chúng tôi chỉ là nói đùa thôi, cậu không được trả thù nha." Viên Hướng Dương vừa thấy Vệ Lăng xắn tay áo lên liền cả người phát lạnh, trong lòng cũng có dự cảm không lành.
"Tôi là người sẽ tùy tiện trả thù người khác sao?" Vệ Lăng nhìn Viên Hướng Dương với ánh mắt rất bình lặng.
Cũng rất chân thành.
Viên Hướng Dương cũng không cho là như vậy, cái tên tiểu tử Vệ Lăng này trên mặt càng ít biểu tình ra tay càng ác, anh ấy đã từng chịu thiệt qua rồi, nhớ lại thân thủ của Vệ Lăng, anh ấy liền chột dạ không thôi, nhịn không được đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng.
Kết quả hai người này đã sớm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả chết rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận