Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 485 -




“Đô Đô, đây là cha của Tam Mộc, cậu không thể cắn anh ấy.” Sở Sở ôm sói con lên giới thiệu cha Tam Mộc với nó.
Sói con nghiêng đầu, tự mình chui vào áo bông của Sở Sở.
Sói con mới vừa chạy một vòng trên mặt đất, chân đạp phải tuyết, bốn cái móng vuốt đều hơi lạnh, chui vào trong lòng Sở Sở lập tức khiến cho Sở Sở rúng mình một cái, Sở Sở nhanh chóng nói với cha Tam Mộc: “Anh Cẩu Đản, nhanh đi đến nhà em đi, lạnh.”
Nói xong kéo Tam Mộc ở phía trước chạy.
Lúc này Sở Sở cũng không dám chạy quá nhanh, lo lắng sói con rơi ra khỏi quần áo lần nữa.
Cha Tam Mộc tưởng rằng Sở Sở lạnh thật, không đùa giỡn nữa, cũng không dọa hai đứa trẻ nữa, mà gia tăng tốc độ đi về phía nhà họ Tần.
“Thanh Man, thịt trong đồn chia cho nhà em, bí thư bảo anh đưa đến cho em nè.”
Cha Tam Mộc là người trưởng thành, nhịp bước lớn, một lúc liền đi đến nhà họ Tần, cũng không vào nhà, đứng ở cửa viện gọi Tần Thanh Man.
Đứa thịt cho nhà họ Tần xong, anh ta còn phải đi đến cổng đồn nhận thịt của nhà mình nữa.
Nhân khẩu nhà anh ta nhiều, cả một đại gia đình đều sống cùng nhau, vợ anh ta một mình không xách được nhiều thịt như thế, anh ta phải đi giúp đỡ.
Tần Thanh Man đang ở trong nhà dọn dẹp, nghe thấy tiếng của cha Tam Mộc liền ra đón.
Vừa vén rèm lên liền nhìn thấy Sở Sở và Tam Mộc dắt tay nhau chạy đến, nhắc nhở một câu: “Hai đứa chạy chậm một chút, đừng để ngã.”
“Em/ cháu biết rồi, chị/ cô Thanh Man.”
Hai cậu bé trả lời Tần Thanh Man cùng một lúc, sau đó vòng qua Tần Thanh Man chạy về nhà trước.
“Anh Cẩu Đản, cảm ơn anh.”
Tần Thanh Man vừa nhận thịt cha Tam Mộc đưa đến vừa cảm ơn đối phương.
“Không cần cảm ơn, bí thư bảo anh nhanh chóng gửi cho em, nói nhà em vội dùng ruột già.” Cha Tam Mộc giải thích một câu rồi quay người đi.
Tần Thanh Man cũng không giữ cha Tam Mộc lại, nhìn theo cha Tam Mộc đi xa mới xoay người vào nhà.
Trước đó cô đã nhận huyết heo liền về nhà xử lý, lúc này đang đợi ruột gia xử lý xong thì có thể làm dồi heo.
Cha Tam Mộc vội vàng đi về phía cổng đồn chuẩn bị chia thịt của nhà bọn họ, đi tới, đi tới, nhịp bước của anh ta càng ngày càng chậm cuối cùng dừng hẳn lại.
Trong đầu không ngừng xuất hiện dáng vẻ của sói con lúc nãy.
Cha Tam Mộc mùa đông hằng năm đều sẽ đi theo đại đội trong đồn lên núi đi săn, không tính là thợ săn, nhưng kinh nghiệm cũng coi như phong phú, cộng thêm ở trên núi nghe thợ săn Trương Vĩnh Phúc nói tình hình dã thú trong núi cũng nhiều, sao anh ta cảm thấy thứ đồ nhỏ xíu mà Sở Sở ôm có chút giống sói.
Không phải là sói thật đó chứ!
Cha Tam Mộc vừa nghĩ như vậy thì có hơi sợ.
Nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy Tần Thanh Man không thể ngay cả sói cũng không phân biệt được, hơn nữa, nhà họ Tần còn có đàn ông.
Chồng của Tần Thanh Man là quân nhân đóng giữ ở biên giới, người đàn ông đó anh ta từng gặp qua, một người rất lợi hại, người lợi hại như vậy nếu như cũng không phân biệt được là sói hay là chó, vậy thật sự rất kỳ lạ.
Cha Tam Mộc vừa nghĩ như vậy liền cởi bỏ nghi ngờ trong lòng.
Nhà họ Tần, Tần Thanh Man xách ruột già với thịt được chia vào nhà.
Thịt chi cho hai người cô với Sở Sở cũng không nhiều, nhiều nhất là năm cân, nhưng ruột già lại không ít, ít nhất nửa bộ.
Đừng thấy chỉ có nửa bộ ruột già, chắc chắn đủ làm dồi heo.
Bởi vì không gian ruột già heo rất lớn, đặc biệt có thể chứa, một bộ ruột già heo có thể chứa hai ba chục cân gạo nếp huyết, nhà cô làm bảy tám cân vậy là đủ rồi.
“Chị.”
Tần Thanh Man còn chưa hỏi Sở Sở và Tam Mộc sao lại hoảng hốt chạy về nhà như thế, Sở Sở đã báo trước cho Tần Thanh Man rồi.
“Hai đứa đây là đã phạm phải chuyện gì rồi?” Tần Thanh Man kinh ngạc liếc nhìn Sở Sở một cái.
“Không có mà?” Sở Sở cũng không dám nói chuyện sói con nghịch ngợm, chỉ nhanh chóng nói ra chuyện Tam Mộc chọc giận cha cậu bé.
Tần Thanh Man nhìn Tam Mộc cười bất đắc dĩ.
Đứa trẻ này xem ra đã tiếp nhận gen của cha cậu bé, không chỉ “tiện tay”, người còn lỗ mãng, chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.
“Sở Sở, đi lấy mấy viên kẹo ăn với Tam Mộc, chỗ chị không cần em giúp.” Tần Thanh Man định xử lý ruột già, không định bảo Sở Sở giúp đỡ.
“Em biết rồi chị.”
Sở Sở dẫn Tam Mộc đi đến phòng phía tây ăn kẹo bóc quả hạch, phòng phía tây có lò sưởi, còn ấm áp hơn so với phòng khách.
Tam Mộc ngồi trước lò sưởi ở phòng phía đông của nhà họ Tần, nhìn bếp lò ấm áp ngưỡng mộ: “Sở Sở, nhà cậu thật sự rất ấm áp, mỗi lần đến nhà cậu đều không muốn đi.” Nhà cậu bé chỉ có một cái lò sưởi ở phòng khách, bình thường không phải ngồi ở phòng khách thì chính là ngồi trên cái hầm.
“Vậy ban ngày cậu cứ đến nhà tớ chơi.”
Sở Sở rất hào phóng mời Tam Mộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận