Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 364 -




Đợi đến khi bọn họ thăm dò xong vừa quay đầu lại liền thấy cổng chính nông trường lại có thêm người, đông nghìn nghịt, nhưng phân chia rõ ràng thành hai nhóm người.
Một nhóm người đứng ở sau lưng Tần Thanh Man, còn một nhóm người khác là những người bị mấy người Lôi Chí Văn ngăn lại ở bên kia.
“Đồng chí Tần.” Trịnh Tuyết Tùng cởi găng tay xuống đi về phía Tần Thanh Man, rồi vươn tay phải ra.
Anh vô cùng khắc sâu kí ức về Tần Thanh Man, khi được gặp lại Tần Thanh Man, anh không tự giác được mà lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Đồng chí Trịnh Tuyết Tùng, chào anh, cực khổ cho anh phải đi một chuyến tới đây, gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Từ lúc Tần Thanh Man nhìn thấy Trịnh Tuyết Tùng đi về phía mình thì cô đã đặt Sở Sở trong lòng xuống đất, sau đó vươn tay ra bắt tay với Trịnh Tuyết Tùng.
“Đồng chí Tần đừng nói như vậy, đây là chức trách của tôi ở đây.”
Lúc Trịnh Tuyết Tùng nói đến án kiện, vẻ mặt anh rất nghiêm túc.
“Đồng chí Trịnh, đây là súng, chúng tôi tịch thu được trong tay hai người công an giả mạo.” Nói lên đến chuyện chính, vẻ mặt Tần Thanh Man cũng nghiêm túc hẳn, móc khẩu súng được bọc kỹ trong khăn tay ra từ trong lòng ngực.
“Thật tốt quá, đồng chí Tần, cô lập được công lớn rồi.”
Trịnh Tuyết Tùng nhận lấy khẩu súng Tần Thanh Man đưa tới cẩn thận kiểm tra.
Sau khi kiểm tra, anh phát hiện đây là súng tự chế, là kiểu được ghép lại từ các linh kiện của những loại súng khác nhau. Uy lực của súng tự chế này tuy không bằng được súng công an bọn họ sử dụng nhưng nếu bị bắn từ khoảng cách gần vẫn rất dễ tử vong.
Ngô Vệ Dân chính là chết như vậy.
Trịnh Tuyết Tùng kiểm tra xong thì bỏ vào túi đựng vật chứng, giao cho Tiểu Lưu bảo quản xong mới chuyển tầm mắt qua những người đang đứng bên cạnh.
Lúc trước anh đã từng nghe Bao Thắng Lợi nói, biết những người này đều là nhân chứng, cũng đều cần phải lập biên bản.
Rất nhiều người, hôm nay là một công trình lớn.
“Chúng tôi cần một nơi để có thể làm biên bản, tốt nhất là phòng đơn.” Tầm mắt Trịnh Tuyết Tùng nhìn về phía Tần Thanh Man.
Anh tin Tần Thanh Man có thể khống chế cục diện, cũng chắc chắn có khả năng làm được.
“Đồng chí, đồng chí công an, tôi là Lưu Hòa Xương chủ tịch công đoàn nông trường Hồng Kỳ, tôi có thể sắp xếp phòng đơn cho các vị đồng chí.” Lưu Hòa Xương và Chu Kinh Quốc đã đứng trong gió lạnh một hồi lâu nhưng người đầu tiên Trịnh Tuyết Tùng chào hỏi không phải bọn họ mà là Tần Thanh Man, điều này khiến cho hai người bọn họ càng thêm kiêng kị bối cảnh của Tần Thanh Man.
Trịnh Tuyết Tùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hòa Xương.
“Đồng chí, đây là đồng chí Chu Kinh Quốc chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng công xã.” Lưu Hòa Xương không thể không giới thiệu Chu Kinh Quốc, nhanh chóng giới thiệu hai bên.
Sâu trong mắt Trịnh Tuyết Tùng hiện lên vẻ bất mãn.
Anh vô cùng không hài lòng với kiểu người không liên quan gì đến vụ án nhưng lại cứ thích tham gia vào, tuy vậy cuối cùng anh vẫn vươn tay ra với Chu Kinh Quốc: “Xin chào đồng chí, tôi là Trịnh Tuyết Tùng.”
“Xin chào đồng chí Trịnh Tuyết Tùng.” Chu Kinh Quốc cảm nhận được Trịnh Tuyết Tùng đang không vừa lòng.
“Đồng chí, làm phiền anh sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng đơn, sắc trời không còn sớm, chúng tôi cần phải lập tức lập biên bản.” Trịnh Tuyết Tùng nói một câu với Lưu Hòa Xương, sau đó lại đồng ý nói: “Chúng tôi đã điều tra xong hiện trường vụ án, làm phiền sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng chứa thi thể người bị hại, chúng tôi lập biên bản xong sẽ mang thi thể đi.”
Ngô Vệ Dân bị giết nên phải giải phẫu làm khám nghiệm tử thi.
“Được, được, đồng chí Trịnh Tuyết Tùng, mời mọi người đi theo tôi.” Lưu Hòa Xương tích cực đi đằng trước dẫn đường.
“Lý Hoành Nghĩa, cậu dẫn người nâng người bị hại cùng với vị đồng chí Lưu này đi.” Trịnh Tuyết Tùng giao việc cho Lý Hoành Nghĩa.
“Rõ, đội trưởng.” Lý Hoành Nghĩa lập tức cùng với người khác nâng Ngô Vệ Dân đã được bọc vào trong túi cất thi thể lên.
Khi mọi người ở đây định rời trận địa thì đột nhiên có rất nhiều người chạy ra từ trong khu người nhà của nông trường, người nào người nấy đều vác đủ mọi loại nông cụ trên vai.
“Vệ Dân, Vệ Dân của tôi, sao cháu lại ra đi như vậy chứ, cháu bảo ông phải sống như thế nào đây.”
Một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên, một ông già dưới sự hộ tống của một đám người hùng hổ chạy về phía mấy người Trịnh Tuyết Tùng.
Đây là người nhà họ Ngô tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận