Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 977 -




Sắp vào xuân nên nhiệt độ không khí ngày càng cao, sữa dê cũng ít dần.
Trước kia cậu phải vắt sữa dê nửa giờ mới xong, bây giờ chỉ vắt mười phút là xong rồi. Bởi vì lượng sữa của dê mẹ ít đi nên mỗi lần vắt sữa chỉ đủ cho Sở Sở và sói con uống một lần, vì vậy trước khi ăn cơm Sở Sở sẽ đi vắt sữa dê.
Lát nữa bọn họ ăn cơm sói con cũng sẽ ăn.
Tốt nhất nên cho sói con ăn thịt băm hoặc uống sữa dê.
Tần Thanh Man vừa lấy bánh bao ra, Hoàng Uyển Thanh đã đổ nước sôi trong nồi và sửa sạch, cuối cùng cô lấy canh gà tối qua ăn còn thừa lại đổ vào nồi.
Sau khi canh sôi là có thể bắt đầu nấu thức ăn.
Cả nhà ba người ăn sáng mà không có Vệ Lăng, sau đó mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.
Sở Sở và sói con ở nhà rửa chén, dọn dẹp nhà cửa sổ quá rồi giữ nhà và chơi đùa.
Tần Thanh Man dẫn Hoàng Uyển Thanh đi tập họp với Trịnh An Quốc ở cổng thôn.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương vừa nhìn thấy Tần Thanh Man đã cười tươi rói, từ đó cô biết kế hoạch của mọi người đã thành công.
Bởi vì chuyện này không thể công khai trước công chúng nên lúc ngồi trên xe ngựa đi tới nông trường Hồng Kỳ, mọi người cũng không bàn luận về chuyện của Triệu Tài và Chu Kinh Quốc mà chỉ nói về công việc của công xã. Mùa xuân sắp đến nên có rất nhiều việc phải làm, mọi người đều vô cùng bận rộn.
"Uyển Thanh, hôm nay tan làm rồi chúng ta tới cung tiêu xã xem xe đập đi."
Tần Thanh Man nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh.
Đầu xuân xe ngựa sẽ không chạy nữa, sau này bọn phải đạp xe đi làm.
Xe đạp của cô mấy người Đỗ Hoành Nghị đã mang tới sư đoàn, chờ đến đầu xuân sẽ mang tới nhà họ Tần. Hoàng Uyển Thanh cũng nên mua xe đạp trước, bởi vì đầu xuân như cầu mua xe đạp của mọi người khá cao nếu chờ đến lúc đó mới mua, Tần Thanh Man sợ cung tiêu xã không dự trữ đủ hàng.
Lâu rồi Hoàng Uyển Thanh không tới cung tiêu xã mua sắm nên vừa nghe Tần Thanh Man nói, cô ấy vui vẻ nhảy nhót, nhưng giây sau nụ cười trên mặt cô ấy chợt cứng lại: "Tiêu rồi Thanh Man, hôm nay em không mang theo phiếu xe đạp."
Nếu tới cung tiêu xã mua sắm nhưng chỉ có tiền mà không có phiếu thì cũng không mua được.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng nhìn sang, hai người đều là cán bộ công xã, tất nhiên sẽ có phiếu xe đạp.
"Thanh Man, cháu có cần giúp đỡ gì không?" Trịnh An Quốc định giúp đỡ.
"Bí thư, trong nhà có phiếu, cháu có mang theo, nếu cung tiêu xã có xe đạp thì hôm nay bọn cháu sẽ mua luôn." Tất nhiên Tần Thanh Man đã chuẩn bị đầy đủ nên mới đề nghị Hoàng Uyển Thanh hôm nay đi cung tiêu xã.
Vả lại tiền và phiếu của Hoàng Uyển Thanh đều do cô giữ, cô ấy muốn mua gì còn phải hỏi cô nữa là.
"Có phiếu là tốt rồi."
Hôm nay, từ khi nhìn thấy Tần Thanh Man, trên mặt Trịnh An Quốc vẫn luôn duy trì nụ cười, chắc là ông ấy đã biết tin Chu Kinh Quốc được thăng chức.
"Đúng rồi bí thư, đồng chí Chu Kinh Quốc đi rồi vậy ai sẽ tiếp nhận vị trí của ông ta?"
Tần Thanh Man chợt nghĩ đến vấn đề này.
Bọn họ đã tốn công đưa người lên huyện, hy vọng sẽ không làm cho người nào khác ở xã được lợi, vậy chẳng phải bọn họ đang dâng lợi ích vào tay người ta sao? Nếu ở xã xuất hiện một người không hoà đồng, mặc dù có Chu Kinh Quốc trấn áp phía trên nhưng cán bộ huyện làm sau bằng người trực tiếp quản lý được. Nếu thật sự có người bằng mặt không bằng lòng thì vấn đề triển khai công việc ở xã sẽ rất rắc rối.
Nghe Tần Thanh Man hỏi vậy, vẻ mặt Trịnh An Quốc lập tức trở nên nghiêm túc.
"Sao vậy chú, có vấn đề gì sao?" Tim Tần Thanh Man bắt đầu đập nhanh.
"Thanh Man, vốn dĩ chú định tới công xa rồi mới nói với cháu về việc này, nhưng nếu bây giờ cháu hỏi thì chưa cũng sẽ trả lời thật cho cháu biết. Cơ quan ủy ban cách mạng thành phố đã truyền tin đến, bọn họ muốn bổ nhiệm cháu là chủ nhiệm ủy ban cách mạng của công xã chúng ta." Trịnh An Quốc nghiêm túc nhìn Tần Thanh Man và nói như vậy.
Không riêng gì ông ấy, mà từ nãy đến giờ, ánh mắt của Tiền Tương Dương cũng dừng trên mặt cô.
Hoàng Uyển Thanh giật mình: "Thanh Man, chị không thể tiếp nhận vị trí này."
Tuy rằng hiện nay tổ chức ủy ban cách mạng trên cả nước thanh thế rất lớn, nhưng nếu là người trong sạch thì sẽ không bao giờ gia nhập ủy ban cách mạng, tất cả mọi người đều biết tình trạng thật sự của ủy ban cách mạng.
Tần Thanh Man nhíu mày.
"Thanh Man, cháu có muốn tiếp nhận vị trí này không?" Trịnh An Quốc sợ Tần Thanh Man không biết tình trạng bên trong của ủy ban cách mạng nên cẩn thận hỏi một câu.
"Chú, nếu cháu muốn gia nhập ủy ban cách mạng thì cần gì phải nâng đỡ Chu Kinh Quốc ngồi lên vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện. Dựa vào năng lực và công trạng của cháu, rất nhiều lãnh đạo trong huyện đều hy vọng cháu ở lại làm việc trên huyện. Ngay cả chức vụ trên huyện cháu cũng không màng thì sao có thể quan tâm đến vị trí trong ủy ban cách mạng xã, cháu chỉ đang nghĩ xem ai muốn hại cháu."
Tần Thanh Man thật sự nghĩ như thế.
Là người đến từ tương lại, tất nhiên cô biết thành thế của ủy ban cách mạng sẽ không duy trì được bao lâu nữa. Cô né còn không kịp, sao có thể tự tìm phiền phức cho mình được chứ.
Chỉ vài năm nữa thôi, tất cả những người già nhập tổ chức này trong cả nước đa số đều không có kết cục tốt, giống như đám chuột nhắt mà mọi người đều muốn đánh giết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận