Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 122 - Đút cho nhau ăn 4




Lần này Tần Lỗi mắng Chu Hồng Hà không phải vì bảo vệ Tần Thanh Man, chỉ là trong nhà vẫn còn ba đứa con chưa lập gia đình, mấy lời không hay này không được nói lúc con đang ở nhà, làm hư mấy đứa nhỏ.
Chu Hồng Hà thấy Tần Lỗi vẻ mặt bực mình, ngậm miệng không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ, Sở Sở nghe lén người một nhà Chu Hồng Hà nói chuyện tức đến phồng má đi về nhà. Về đến nhà vẫn còn thở phì phò đóng chặt hết cửa sổ lại.
Sau đó bước hai cái chân ngắn tũn đi qua đi lại trong phòng khách.
Cậu mới không thèm tin chị với anh rể sẽ gặp chuyện không may trong núi. Từ lúc anh rể đánh được một con lợn rừng to như vậy là cậu đã có thể kết luận anh rể rất siêu, anh rể còn là quân nhân, quân nhân có súng, nhất định có thể bảo vệ chị thật tốt.
Với sự tự tin đó, Sở Sở vui vẻ chuẩn bị thức ăn cho mình.
Một mình cậu ở nhà nên cũng không làm gì phức tạp, nấu cháo ngô, lấy thêm thịt đầu lợn Tần Thanh Man kho với chút cải trắng, đủ cho một mình cậu ăn, không chỉ thơm ngon mà còn ăn thật no.
Ăn xong, cậu nhóc hài lòng ợ một cái.
Xem như cậu đã nhìn ra, tất cả mọi người trong nhà chú hai đều ghen ghét với chị cậu, không muốn nhà cậu sống tốt.
Mùa đông ngày ngắn, Sở Sở ăn uống no đủ mở cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài. Thấy trong thôn ngay cả một cái bóng cũng không có liền đóng hết cửa sổ lại, đi xuống hầm ngầm lấy chút củ cải trắng ra cắt nhỏ đút cho hai con ngỗng.
“Đại Bạch, Tiểu Bạch, bọn mi phải ăn cho ngon nha, ăn no rồi mới có sức bảo vệ tao.”
Sở Sở vừa nói thầm với hai con ngỗng vừa đưa tay sờ sờ đầu chúng.
Sau một khoảng thời gian ở chung, quan hệ của cậu với hai con ngỗng này vô cùng tốt. Cậu nhóc đã coi hai con ngỗng này thành người bạn nhỏ tốt nhất của mình.
Đút cho ngỗng ăn xong, Sở Sở lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm buông xuống, trong sân vẫn không thấy xuất hiện bóng dáng của Tần Thanh Man.
Thở dài một tiếng, cậu nhóc biết có lẽ tối nay Tần Thanh Man lại không về.
Với sự lưu luyến, Sở Sở ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân, sau đó che lò lửa lại rồi lăn lên giường. Trên chiếc giường gạch to phủ hai cái chăn. Đầu tiên cậu nhóc lề mà lề mề trong chăn của mình một hồi lâu, cuối cùng hai mắt cậu sáng long lanh lăn vào trong chăn của Tần Thanh Man.
Chị không ở nhà, cậu có hơi sợ, đúng vậy, ngủ trong chăn của chị là vô cùng hợp lý.
Vừa nghĩ thế, cậu nhóc không chỉ cảm thấy an tâm hơn nhiều mà trên khuôn mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc. Sau khi lăn lộn trên giường gạch hơn nửa tiếng, cậu nhóc luôn ngủ sớm đã tiến vào mộng đẹp.
Đèn trong phòng cũng không tắt.
Tần Thanh Man không ở nhà, cậu nhóc vẫn có chút sợ tối.
Nửa tiếng sau khi Sở Sở ngủ, trên tường sân nhà cậu xuất hiện ba bóng người lén la lén lút. Ba người này chia thành hai nhóm, một nhóm hai người, một nhóm một người, cuối cùng hai nhóm này đụng phải nhau.
Khi phát hiện ra đối phương, ba người trùm kín đầu che kín người đứng sững tại chỗ.
Đều là người cũng một thôn, dù có che mặt nhưng chỉ cần nhìn vào thân người cũng có thể nhận ra đối phương.
Tần Kiến Quân với Lưu Tam Côn đều hung ác liếc mắt.
Cuối cùng ăn ý không bóc trần thân phận của đối phương mà đồng thời vươn tay ra, ba bàn tay giao nhau.
Đây là ý muốn hợp bọn.
Tần Thanh Man không ở nhà, ba người đã sớm thèm thuồng thịt của nhà họ Tần không chịu đựng nổi sự cám dỗ của con sâu tham ăn trong bụng đã chọn cách hành động vào một ngày đẹp trời.
“Tao lén để ý rồi, nhà nó giấu thịt ở trong đống tuyết cạnh giếng nước.”
Tần Kiến Minh nhìn qua sân nhà họ Tần nuốt ực một ngụm nước miếng.
“Bây giờ nhà nó chỉ còn mỗi Sở Sở, không cần phải canh gác, chúng ta cùng nhau vào luôn, có thể lấy được bao nhiêu thịt thì phải xem bản lĩnh của mình.” Tần Kiến Quân đề nghị.
“Đi.”
Lưu Tam Côn gật đầu, nhưng gã ta vẫn có suy nghĩ của mình, “Hôm nay trộm thịt bằng bản lĩnh, sau này dù ai bị bắt cũng không được khai ra người còn lại, nếu không chắc chắn lần sau tao sẽ phá đám.” Gã ta sợ mình trở thành người chịu tội thay.
“Được.”
Tần Kiến Quân còn đang sợ Lưu Tam Côn bị bắt sẽ khai ra hai anh em bọn họ, bây giờ nghe thấy lời của đối phương liền lập tức gật đầu đồng ý.
“Đi.” Đạt được nhận thức chung, Tần Kiến Quân lập tức tay chân lanh lẹ leo vào nhà họ Tần.
Đã có điểm tựa tốt, đặt chân giẫm lên chắc chắn không có vấn đề gì, cơ thể cũng có thể ẩn núp, một nhóm ba người trèo vào trong sân nhà họ Tần rồi đi thẳng đến giếng nước.
Thịt, bọn họ đến đây!
Trong phòng, hai con ngỗng vốn đang buồn ngủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào chỗ phòng bếp.
Bên ngoài phòng bếp chính là giếng nước, hình như chúng nghe thấy tiếng động gì đó.
“Cạc cạc cạc cạc ——” Hai con ngỗng thấp giọng phát ra tiếng cảnh cáo.
Tiếng kêu hơi nhỏ, không đánh thức Sở Sở đang ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận