Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 696 -




Hai chị em Tần Thanh Man trở về, đám người cũng tản đi, mấy người Tần Hương chờ Chu Hồng Hà quỳ một hồi lâu mới đến đỡ dậy, mạng được cứu về rồi, cũng không thể phụ lòng người cứu mình.
Người một nhà Tần Lỗi phấn chấn tinh thần, quay về nhà.
Mấy người Tần Thạch cũng chưa rời đi, nhà Tần Lỗi hai ngày nay không có người ở, lò lửa trong nhà đã sớm tắt. Vết thương của Tần Lỗi còn chưa khỏi hẳn nhất định phải nằm trên giường dưỡng thương. Chu Hồng Hà và hai đứa con trai mặc dù nhìn không sao, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng hơn người bình thường
Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh nhớ tới Tần Thanh Man đã nói phải trái rõ ràng, cuối cùng yên lặng giúp nhà Tần Lỗi dọn dẹp.
Đàn ông thì đi gánh nước, chẻ củi, đốt sưởi giường đất, lò lửa trong nhà cũng nhanh chóng tỏa khói.
Có lửa, nhiệt độ trong nhà Tần Lỗi mới chậm rãi ấm áp trở lại.
Cuối cùng không còn lạnh như lúc nãy.
Trước đó nhà Tần Lỗi bị hai tên lưu manh đập phá một trận, mặc dù có quân nhân kiểm tra giúp đỡ sửa sang đơn giản lại một chút, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ đạc bị phá hỏng, không thể dùng được, mấy người Tần Thạch giúp dọn dẹp sau đó ném đi.
Có thể miễn cưỡng dùng thì cố gắng sửa một chút dùng tạm.
Một đám người bận rộn hơn nửa tiếng, nhà Tần Lỗi rốt cục cũng khôi phục không khí ấm áp.
"A Hương, Mỹ Na, Xuân Anh, cám ơn." Chu Hồng Hà chân thành lôi kéo mấy người Tần Hương cảm ơn, trong nhà nếu không có mọi người hỗ trợ, có khi bọn họ còn phải bận bịu nửa ngày mới có thể nghỉ ngơi.
"Chị dâu, đều là người một nhà, thời điểm này cũng không cần nói như vậy."
Tần Hương cũng nghĩ thông, cũng thấy rõ thái độ của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cũng không cần bọn họ bài xích nhà Tần Lỗi, mấy nhà bọn họ về sau ở chung cũng phải tùy vào biểu hiện hai bên.
"Hai cô nhỏ, hai em dâu, trước kia tôi có nhiều lần đắc tội, các người đừng so đo với tôi, miệng tôi thối, không biết nói chuyện, hôm nay nhận lỗi với các người, mong mọi người đừng chấp nhặt với tôi." Bây giờ Chu Hồng Hà biết nói chuyện hơn rất nhiều.
"Chị dâu, chăm sóc bản thân cho tốt, trông nom anh hai và các cháu là được."
Lý Mỹ Na không nhắc đến Tần Thải Vân, có một số việc coi như không nói đến thì hơn, mọi người đều nhìn Tần Thải Vân lớn lên, ít nhiều cũng biết tính cách con bé kia.
Lúc trước Tần Thải Vân vì bản thân mình mà chủ động thông đồng với Lưu Hòa Xương tính kế Tần Thanh Man, từ đó có thể nhìn ra đứa bé kia rất có tâm cơ. Ban đầu bọn họ tận mắt thấy Tần Thải Vân bị tên bắt cóc bắn chết, coi như chết là đáng.
Nếu không, ngược lại mấy người Tần Hương còn lo lắng nhà mình có thể bị liên luỵ hay không.
Dù sao xã hội hiện tại có rất nhiều chuyện xảy ra đều chỉ vì một câu nói.
"Thải Vân chôn ở phía sau núi, không có tội, về sau mọi người coi như nhà tôi không có đứa bé này, để con bé đầu thai thật tốt. Con bé là con gái, nhiều năm như vậy tôi thiên vị con trai, không để ý đến cảm nhận của con bé, tôi làm mẹ nhưng thật có lỗi với con bé."
Cuối cùng Chu Hồng Hà vẫn nhắc đến Tần Thải Vân.
Mấy người Tần Hương nghe được lời này, trong lòng thở dài một hơi, cũng thấy vô cùng phức tạp.
Đặc biệt là Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh, hai nhà đều có cả con gái và con trai, bởi vì nguyên nhân giáo dục gia đình nên mọi người ít nhiều cũng sẽ vô thức thiên vị con trai, để con gái làm nhiều việc hơn.
Hồi tưởng lại tính cách của Tần Thải Vân, hai người lập tức tỉnh ngộ.
Sau khi về nhà, bọn họ phải đền bù cho con gái ở nhà thật tốt mới được, con gái thì sao, cũng là cục thịt trên người bọn họ, là máu mủ ruột rà.
Chỉ có Tần Hương là còn đỡ, nhà bà chỉ có một đứa con gái, không tồn tại vấn đề thiên vị hay bất công, nhưng sự tình liên lụy đến con cái sau này, vẫn nên thương lượng với bọn chúng, xem con mình lựa chọn như thế nào.
Mấy người Tần Hương nói chuyện với Chu Hồng Hà trong sảnh đường, Tần Lỗi cũng được hai đứa con trai cùng mấy anh em đỡ nằm lên giường.
Giường đã được sưởi ấm, loại thời tiết này nằm lên vô cùng dễ chịu.
Mấy người Tần Thạch cũng cởi giày ngồi lên giường, nhỏ giọng nói chuyện với Tần Lỗi, là trụ cột trong nhà, chuyện quan tâm nhất đương nhiên là vấn đề của Tần Thải Vân.
"Không có tội, chôn ở phía sau núi."
Tần Lỗi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc trước ông oán hận Tần Thải Vân máu lạnh vô tình, nhưng khi Tần Thải Vân thật sự chết đi, ông đột nhiên lại cảm thấy là do nhà mình giáo dục con cái có vấn đề. Nếu như ông quan tâm đứa con gái này hơn một chút, có lẽ đứa bé này cũng sẽ không cực đoan như vậy.
"Anh hai, nén bi thương."
Trong lòng mấy người Tần Thạch đều buông xuống tảng đá lớn.
Tần Thải Vân không có tội, chứng minh cho việc mấy nhà bọn họ sẽ không bị liên luỵ, đồng thời bọn họ cũng suy nghĩ một chuyện, có lẽ bọn họ còn chiếm được tiện nghi của Tần Thanh Man và Vệ Lăng nên mới không bị liên luỵ.
Ban đêm, Vệ Lăng trở về rất muộn.
Hôm nay, hắn cũng cạy được miệng của mấy tên đặc vụ địch, rốt cục cũng có thể về nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Ban đêm, vừa mới lên giường, Tần Thanh Man đã quấn lấy hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận