Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 268 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 11




Sơn Oa Tử không ngờ một cái bánh lớn như vậy đập lên đầu cậu ấy, cậu ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngây người tại chỗ.
Vui vẻ và kích động khiến cậu ấy không biết biểu đạt thế nào.
Tần Thanh Man thoáng nhìn đã biết Sơn Oa Tử không biết làm sao, cười nói một câu: "Sơn Oa Tử, không phải dượng cháu nể tình ông cháu mới nói vậy, mà là cháu vốn là hạt giống tốt để làm lính."
"Cảm...cảm ơn dượng, cảm ơn cô Thanh Man."
Sơn Oa Tử hồi thần dưới sự nhắc nhở của Tần Thanh Man, sau đó vội vàng khiêng tủ đi.
Vừa nãy, trong đầu cậu ấy thật sự xẹt qua ý nghĩ Vệ Lăng nói vậy liệu có phải nể mặt ông nội mà chiếu cố cậu ấy không, nhưng nghe Tần Thanh Man nói, cậu ấy biết mình nghĩ nhiều rồi.
"Sơn Oa Tử, vào bộ đội không phải ai cũng có thể vào, nếu không có bản lĩnh, bộ đội chúng ta không tuyển." Lời của Vệ Lăng đánh tan nghi hoặc của Sơn Oa Tử.
Sau mười mấy phút, Sơn Oa Tử khiêng tủ quần áo tới phòng phía tây nhà họ Tần.
Đặt vào vị trí do Tần Thanh Man chỉ định.
Sơn Oa Tử làm việc thành thật lại tỉ mỉ như ông nội cậu ấy, sau khi đặt tủ quần áo xuống, cậu ấy kiểm tra nhiều lần, thấy đứng vững, cũng không va chạm ở đâu mới cười chất phác với Tần Thanh Man và Vệ Lăng.
"Sơn Oa Tử, ở nhà ăn cơm rồi đi."
Tần Thanh Man nhìn trán Sơn Oa Tử toát mồ hôi, giữ người lại ăn bữa cơm.
"Cô Thanh Man, ông bà nội còn đang đợi cháu về, không ăn cơm đâu ạ." Sơn Oa Tử sao lại không biết ngại ở lại ăn cơm, vội vàng lắc tay từ chối.
Nhà họ đã chiếm rất nhiều tiện nghi của nhà cô Thanh Man, cậu ấy không dám ở lại ăn cơm.
Cậu ấy biết sức ăn của mình như thế nào.
Tần Thanh Man thấy quả thực Sơn Oa Tử không muốn ở lại, liền cầm một nắm kẹo nhét vào lòng cậu ấy.
Đối mặt với một nắm kẹo, Sơn Oa Tử trước nay chưa từng thấy nhiều kẹo như vậy cứng đờ toàn thân, cậu ấy không dám nhận.
"Sơn Oa Tử, nhận đi, đây là kẹo hỉ của cô và dượng cháu, cháu mang về cho ông bà cháu nếm thử." Tần Thanh Man ngăn cản ý đồ trả kẹo lại của Sơn Oa Tử.
Nghe Tần Thanh Man nói vậy, Sơn Oa Tử không dám trả nữa.
"Người lớn tặng, không được từ chối, Sơn Oa Tử về đi, sắp ăn cơm trưa rồi." Tần Thanh Man đẩy Sơn Oa Tử ra ngoài.
Sơn Oa Tử cúi người thật sâu với Tần Thanh Man và Vệ lăng rồi mới chạy đi.
Vừa chạy vừa cười, cười tới cuối cùng bật khóc.
Hai ông bà nhà họ Trịnh nhìn thấy Sơn Oa Tử giàn giụa nước mắt đều sợ hãi, liên tục truy hỏi làm sao vậy.
Sơn Oa Tử đưa kẹo ôm trong ngực cho ông bà nội.
"Đây là kẹo do cô Thanh Man của cháu cho?" Vợ Trịnh An Khang nhìn thấy kẹo đã đoán được nguyên nhân rồi.
"Vâng." Sơn Oa Tử gật đầu.
Trịnh An Khang mắng cháu trai: "Thằng bé này, kẹo nhận đã nhận rồi, sau này chúng ta nghĩ cách đáp lại là được, sao lại phải khóc, thật yếu đuối."
"Ông nội, dượng bảo cháu hiếu thuận với ông bà, rèn luyện cơ thể thật tốt, năm kia tuyển cháu vào bộ đội." Sơn Oa Tử nói chuyện vui lớn nhất cho người nhà biết.
Trịnh An Khang và vợ kinh ngạc, kẹo quý giá trong tay bà cụ rơi xuống đất.
"Ông nó, tôi không nghe lầm chứ!" Bà cụ nắm chặt tay của Trịnh An Khang.
"Bà nội, bà không nghe lầm, là chính miệng dượng nói với cháu, dượng cảm thấy cháu khỏe, thích hợp đến bộ đội phát triển." Sơn Oa Tử òa khóc lần nữa.
Nước mắt vui quá mà rơi.
"Hai vợ chồng Tần Thanh Man không chỉ là ân nhân của nhà họ Trịnh chúng ta, còn là quý nhân." Trịnh An Khang biết bây giờ vào bộ đội khó nhường nào, sau giải phóng, nước ta đã giải trừ quân bị, bây giờ người có thể vào bộ đội đều không phải người đơn giản.
"Sau nhà Sơn Oa Tử nhà chúng ta có thể ăn no rồi."
Vợ Trịnh An Khang ôm cháu trai khóc.
Cháu trai ăn khỏe, họ già rồi không có bản lĩnh, khó kiếm điểm công, đang lo lắng chuyện này. Không ngờ hi vọng lại tới, nhà họ Trịnh bọn họ có hi vọng rồi.
Từ hôm nay, tinh thần diện mạo cả mọi người nhà họ Trịnh bắt đầu thay đổi.
Nhà họ Tần, sau khi Sơn Oa Tử đi, Tần Thanh Man bắt đầu nấu bữa trưa, buổi sáng cô đã ủ bột, chốc nữa hấp màn thầu ăn cùng cá hầm nồi sắt hôm qua vừa chuẩn.
"Vợ ơi, liệu em có trách anh không thương lượng chuyện này với em, gây thêm phiền phức cho em không?"
Vệ Lăng tới bên cạnh Tần Thanh Man hỏi.
"Anh lo người nhà họ Tần sẽ dòm ngó suất vào bộ đội?" Tần Thanh Man bình tĩnh nhìn Vệ Lăng.
"Ừm, giúp người ngoài không giúp người trong nhà, họ sẽ gây phiền phức cho em." Vệ Lăng thương vợ.
"Người ngoài người trong cái gì, em có nhận hay không là hai chuyện." Tần Thanh Man tự tin nhìn Vệ Lăng, nhìn Sở Sở không để ý hai người, cô dứt khoát trấn an bằng cách hôn lên môi chồng.
Ngọt lịm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận