Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 308 -




"Chị ơi."
Sở Sở vốn dĩ còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng đối diện với đôi mắt sáng suốt của Tần Thanh Man, cậu đột nhiên trở nên chột dạ, bàn tay nho nhỏ cũng ở dưới chăn len lén sờ đệm một chút, cậu lo mình lại tè dầm tiếp.
Sờ soạng một lúc cũng không sờ thấy gì, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Vệ Lăng ở một bên nhìn Sở Sở tự cho là đã giấu giếm rất kỹ động tác sờ soạng của mình, trầm mặc không nói gì.
Hắn giúp đứa nhỏ che giấu.
Che giấu không được cũng là chuyện không liên quan đến hắn, hắn cũng không thể đắc tội với vợ được.
Sở Sở hoàn toàn không biết bản thân đã bị lộ tẩy, vẫn giống như ngày thường mà vui vẻ nhào lên người Tần Thanh Man, chiều cao như đứa trẻ ba tuổi, đầu lớn, thân thể nhỏ, thật sự là lúc chơi vui nhất.
Tần Thanh Man cũng không vạch trần bí mật của cậu bé, chơi đùa với đứa nhỏ một lúc rồi mới rời giường.
Giờ này, có thể dậy được rồi.
Dọn dẹp một chút, rồi lại nấu cơm, không chênh lệch lắm là có thể tới mười giờ rồi.
Ngày ngắn, nhà cô hôm nay cũng không định ăn ba bữa cơm, dù sao tối hôm qua đã ăn rất nhiều thịt, đồ ăn có thịt không chỉ bảo đảm ăn no, mà còn chắc dạ, ba người vừa thức dậy đều không cảm thấy đói.
Đây là lần đầu tiên buổi sáng thức dậy Sở Sở không đói bụng.
"Chị, anh rể, than đá này đốt tốt quá, nhà chúng ta hôm qua đốt một ngày một đêm cũng mới chỉ đốt có nửa non sọt than đá. Nếu là đốt củi, ít nhất cũng phải đốt đến bốn, năm sọt như thế này, hơn nữa nhiệt độ cũng không cao bằng khi đốt than đá.
Sở Sở sau khi vệ sinh cá nhân xong ngồi xổm trước lò gang trong phòng phía tây kinh ngạc mà nhìn nhìn ngó xung quanh.
Trong nhà cậu đều là dùng giỏ liễu to để đựng than, đựng củi.
Loại giỏ liễu này có hình tròn, tay cầm giống y như hai cái tai, đặt dưới đất để đựng đồ là thích hợp nhất.
"Than đá đúng là chịu lửa tốt hơn." Tần Thanh Man ở trong gian chính vừa đáp lại lời của Sở Sở, vừa dùng chảo để chiên sủi cảo.
Tối hôm qua bọn bọ nấu hơi nhiều sủi cảo, không ăn hết được, sủi cảo chưa ăn hết hôm nay hơi chiên lên một chút là có thể ăn rồi.
Bởi vì đã đã được nấu chín, đáy chảo cũng không cần phải cho thêm nước, chỉ dùng lừa nhỏ đun từ từ là được, đậy vung chảo lên, dầu cũng sẽ không bị bắn ra ngoài.
"Chị ơi, than đá dùng tốt như vậy, chị nói xem tại sao những người khác trong đồn lại không đốt than?"
Sở Sở nghi hoặc từ phòng phía tây đi ra.
"Loại than đá cục như thế này khó có được, đầu tiên là cung cấp cho các cấp cơ quan, đơn vị cùng với quân đội. Người dân bình thường sẽ không mua nổi, cũng mua không được, người dân trong thành khi nấu cơm sẽ dùng than tổ ong, người dân nông thôn càng sẵn sàng lựa chọn đốt củi hơn, khắp núi đồi nơi nào cũng có củi, không cần tốn tiền."
Tần Thanh Man trả lời Sở Sở.
Đông Bắc có vùng núi rừng rộng lớn, cây cối rậm rạp, tài nguyên gỗ nhiều vô số, cộng thêm phong trào đại luyện gang thép năm 1958 cùng với công cuộc khai khẩn đất đai sau này, toàn bộ vùng Đông Bắc có vô số củi đốt mãi cũng không hết.
Giống như đồn Kháo Sơn bọn họ, chỉ cần không lười biếng, mỗi năm tích lũy củi gỗ nhiều một chút, nhà nhà khi mùa đông đến ở nhà cũng không đến mức bị lạnh cóng.
Nguyên chủ lúc trước bị lạnh cóng là bởi vì củi trong nhà bị mấy bà thím mượn đi, lại thêm thể lực nguyên chủ có hạn, bản thân cũng chẳng đốn được về bao nhiêu củi nên mới bị lạnh cóng đến mức một giấc không tỉnh.
Sở Sở nghe được lời Tần Thanh Man lập tức hiểu ra.
Dùng tiền so với không phải dùng tiền, đương nhiên lựa chọn sử dụng cái không phải tốn tiền rồi.
"Cảm ơn anh rể nhé." Cậu bé chạy tới bên người Vệ Lăng ôm lấy đùi hắn, cậu biết than đá nhà bọn họ từ đâu mà có.
Vệ Lăng đang giúp Tần Thanh Man nấu cơm, được Sở Sở ôm đùi, hắn bèn để rảnh một tay xoa đầu cậu bé.
Ba người ở cùng nhau có một sự ấm áp không nói thành lời được.
Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người di chuyển đến phòng phía tây để hoạt động, phòng phía tây ngoại trừ có lò gang thêm ấm áp, giường cũng đốt rồi. Cho dù Sở Sở chơi đùa trên giường hay nô đùa dưới đất cũng không có vấn đề gì.
Rèm cửa sổ được mở ra toàn bộ, tuyết trắng cùng băng bên ngoài sẽ khiến trong phòng càng sáng sủa hơn.
Tần Thanh Man không có việc gì lấy áo len chưa làm xong ra, ngồi bên cạnh bếp lò đan tiếp, Vệ Lăng ngồi ở phía đầu giường dạy Sở Sở nhận biết chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận