Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 625 -




Có áo bông bọc lại, Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh mới dễ chịu hơn.
Đồ bịt miệng bọn họ cũng đã được lấy ra, việc đã đến nước này, cũng không ai còn lo lắng bọn họ sẽ nói lung tung nữa.
Đồ bịt miệng vừa được lấy ra, Chu Hồng Hà lập tức nhổ chiếc răng bị đánh gãy ra.
Răng gãy trộn lẫn với máu tươi, thê lương nói không nên lời.
Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh nhìn thoáng qua Tần Thải Vân, cuối cùng đều run cầm cập đi đến phía sau Tần Thanh Man, Tần Thanh Man mang đến cho bọn họ cảm giác an toàn, bọn họ cũng càng tin tưởng cô hơn.
Nhìn thấy sự lựa chọn của Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh, Tần Thải Vân cười khẩy.
Cô ta vừa mới trải qua quá trình hồi phục tinh thần, đã đội mũ lên, trở lại trạng thái như ban đầu.
“Đừng gây rắc rối cho tôi.” Tứ Lang cảnh cáo Tần Thanh Man rồi mới lại tập trung sự chú ý ra ngoài nhà.
Hắn ta và Tam Lang phụ trách tình hình ở những hướng khác nhau.
Tứ Lang ngồi xổm trong nhà Tần Lỗi, rất hài lòng với phong cách xây dựng của nơi này, cửa chính và cửa sổ đều ở cùng một hướng nên vị trí bọn họ cần phòng thủ cũng ít đi rất nhiều, có điều cũng không thể đảm bảo tuyệt đối an toàn, vẫn cần phải kiểm tra phòng ở bốn phía.
Chỉ sợ ở đâu đó có khe hở.
May mắn mọi người ở nơi này đều sợ lạnh, trước khi bắt đầu mùa đông đều đã đại tu tất cả phòng ở, quả thực là không có bất kỳ một khe hở nào cả.
Tứ Lang và Tam Lang phụ trách cảnh giới, Tần Thải Vân chịu trách nhiệm trong coi mấy người Tần Thanh Man.
Tần Thải Vân nhìn Tần Thanh Man với ánh mắt kỳ lạ.
Tần Thanh Man lười để ý đến cô ta nên nhắm hai mắt lại, cô biết mình phải đợi, bởi vì xe cộ là một thứ rất hiếm ở thời đại này, chỉ có sư đoàn mới có, đồn Kháo Sơn không có điện thoại, nếu muốn thông báo cho sư đoàn thì đi đi về về cũng tốn ít nhất một tiếng đồng hồ.
Bởi vì sư đoàn không thể cứ như vậy mà cấp xe nên nhất định cũng phải chuẩn bị.
Xem xét từ vô số đề tài điện ảnh và truyền hình ở đời sau, giải cứu con tin sẽ dính dáng đến rất nhiều vấn đề, song song với việc cứu người cũng phải cân nhắc xem làm thế nào để bắt được bọn bắt cóc mà không phải thật sự để bọn bắt cóc nghênh ngang rời đi.
Cho nên cần bàn bạc và vạch kế hoạch.
Quả nhiên giống như dự đoán của Tần Thanh Man, sau khi nhận được tin tình báo của Đinh Hướng Sơn, sư đoàn lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Bọn bắt cóc yêu cầu phải có xe, phải là xe đổ đầy xăng, còn muốn có đồ ăn, những thứ này đều cần chuẩn bị, cũng cần thông qua bộ phận hậu cầu.
Cho nên trong lúc chuẩn bị mấy thứ này, chính ủy Trương lập tức dẫn mọi người đi họp.
Vương Thừa Bình đã dẫn quân đi bắt mấy đặc vụ địch ở trong rừng, bây giờ chính ủy Trương đang phụ trách sư đoàn.
“Các đồng chí thiện xạ phải sẵn sàng, nhất định phải nắm bắt thời cơ bắn bọn bắt cóc.”
“Không được làm hại tính mạng của dân chúng, phải đặt tính mạng của dân chúng lên hàng đầu.”
“Dù cho phải trả giá bằng tính mạng của quân nhân cũng phải bảo đảm an toàn cho dân chúng, đây là chức trách của quân nhân chúng ta.”
Đây là tư tưởng của cuộc họp, sau khi mọi người thảo luận được một số phương án khả thi để giải cứu con tin thì xe cũng đã được chuẩn bị xong xuôi.
Bộ phận hậu cầu không chỉ đổ đầy xăng vào bình xăng mà còn chuẩn bị thêm mấy thùng xăng lớn.
“Lão Hồng?” Chính ủy Trương nhìn về phía Hồng Vĩ, chủ nhiệm bộ phận hậu cần đang vội vàng đi đến.
“Chính ủy, không phải bọn họ muốn bảo đảm có đủ xăng sao? Thế nên tôi mới chuẩn bị thêm một ít cho bọn họ, nhiều xăng như vậy, không chỉ có thể bảo đảm xe chạy ra khỏi biên cảnh mà cũng có thể phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.” Hồng Vĩ giải thích lý do vì sao lại để thêm mấy thùng xăng trên xe.
Đương nhiên cũng còn có ý khác nữa.
Tuy rằng để nhiều thùng xăng trong xe như vậy thì xe sẽ chạy rất ổn định nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Mà đây là dương mưu rõ ràng của Hồng Vĩ.
“Tôi thấy được đấy.” Chính ủy Trương đồng ý với dương mưu của Hồng Vĩ, nếu thật sự không được thì bọn họ hoàn toàn có thể dỡ mấy thùng xăng thừa xuống.
“Chính ủy, mọi người đều phải chú ý an toàn.”
Sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình và chính ủy Trương lần lượt rời khỏi sư đoàn, lúc này người phụ trách là sư đoàn phó, Hồng Vĩ là chủ nhiệm bộ phận hậu cần, bất kỳ lúc nào cũng cần điều phối vật tư, không thể dễ dàng rời đi.
Không thể rời đi nhưng ông ấy nhất định phải dặn dò chính ủy Trương.
Quan hệ giữa sư đoàn XXX và đồn Kháo Sơn không bình thường, nhất định không thể để dân chúng ở đồn Kháo Sơn gặp chuyện không may được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận