Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 470 -




Lúc Tần Thanh Man về đến nhà trời vẫn chưa tối, cô nhìn thoáng qua sắc trời, đoán chừng bây giờ hắn là hơn ba giờ chiều, cách lúc trời tối còn một khoảng thời gian nữa.
Nhìn qua những đồ bên trong chiếc giỏ liễu đang xách trong tay một chút, bước chân về nhà của Tần Thanh Man vô cùng nhẹ nhàng
Còn chưa bước vào cổng, Tần Thanh Man đã trông thấy chiếc xe Jeep vô cùng bắt mắt ở trong sân, đây là Vệ Lăng trở về rồi sao?
Tần Thanh Man không biết vì sao chưa tới thời gian tan làm mà Vệ Lăng đã về nhà, nhưng biết Vệ Lăng ở nhà, tâm trạng vốn dĩ đã tốt của lại càng thêm tươi đẹp, bước chân dưới đất cũng trở nên vui sướng hơn.
Lại đi thêm khoảng chục bước nữa, Tần Thanh Man liền trông thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xổm ở trong sân.
Trên người Vệ Lăng cũng không mặc bao nhiêu quần áo, so với Sở Sở bọc kín kẽ như quả bóng mà nói, thật sự là mát mẻ đến quá mức.
Trong lòng Tần Thanh Man không được vui cho lắm.
Cô ngược lại cũng không phải không vui vì việc Vệ Lăng để lộ thân hình của mình ra ngoài, mà là lo lắng Vệ Lăng sẽ bị cảm lạnh trong cái tiết trời lạnh căm căm như thế này.
Tại lúc tâm trạng Tần Thanh Man đang có chút hơi vi diệu, cô bỗng nhiên thấy rõ Vệ Lăng đang làm cái gì.
Thế mà đang làm "tủ lạnh" cơ đấy!
Chiếc tủ lạnh này cũng không phải tủ lạnh chúng ta thường nghe thấy ở thời đại sau này, mà chỉ là chiếc tủ đơn giản có cánh được làm từ băng thôi.
Không dùng điện, đầu xuân sang năm sẽ tan chảy.
Nhưng lại là đồ vật vô cùng hữu dụng trong mùa đông.
Vật tư trong nhà Tần Thanh Man không ít, lúc trước vẫn luôn chia đều ra rồi cất ở dưới lớp tuyết đọng, diện tích cất đồ có hơi rộng, có những lúc phải mất đến nửa ngày để tìm đồ, có một hôm cô nhớ tới lúc lướt điện thoại khi còn ở hiện đại xem được có người trong thời tiết cực lạnh đã dùng những tấm băng ghép lại với nhau để tạo thành tủ lạnh cho nên liền đề cập với Vệ Lăng.
Không nghĩ tới hôm nay Vệ Lăng đã làm ngay cho cô.
Trong khoảnh khắc, vô số ngọt ngào trào dâng trong lòng Tần Thanh Man.
Loại cảm giác này bao trùm lấy cô, khiến cả người cô từ trên xuống dưới đều tràn đầy niềm hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Vệ Lăng cũng mang theo sự ngượng ngùng và say đắm ngọt ngào.
Tâm trạng thay đổi, cảm giác đối với mọi việc mọi vật cũng trở nên khác biệt.
Tần Thanh Man lại nhìn Vệ Lăng, bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào cũng tốt cả, cũng có thể hiểu được chuyện đối phương vì làm việc mà phải cởi bớt áo khoác ra.
Vệ Lăng là quân nhân, thể chất tốt, ở sư bộ, giữa mùa đông bọn họ không chỉ phải huấn luyện đặc biệt trên mặt tuyết, mà còn phải bơi trong nước lạnh, cho nên có lẽ sự lo lắng trước đó của cô chỉ là sự buồn lo vô cớ mà thôi.
"Vợ ơi."
Lúc Tần Thanh Man còn cách nhà khoảng một đoạn nữa, tầm mắt của Vệ Lăng nhìn qua đó, đồng thời cũng đứng dậy ngay.
Lần này, Tần Thanh Man càng trông thấy rõ dáng người của Vệ Lăng.
Không còn lớp áo bông vừa dày vừa nặng, thân hình của Vệ Lăng biểu lộ ra không sót một chỗ nào.
Dáng người cao lớn hơn 1 mét 8, thân hình bởi vì rèn luyện quanh năm cho nên đến một chút thịt thừa cũng không có, đường cong lưu xướng mượt mà, còn có cơ bắp tràn đầy sức bộc phát.
Tần Thanh Man nhìn cơ bắp tràn đầy sức lực dưới lớp áo len mỏng manh của Vệ Lăng, bỗng nhiên đỏ hết cả mặt.
Bởi vì cô biết những cơ bắp kia khi bộc phát sức lực rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
"Chị ơi, chị về rồi." Tại lúc Vệ Lăng đang đứng nguyên tại chỗ nhìn Tần Thanh Man, Sở Sở lại phấn khích chạy về phía Tần Thanh Man, một ngày không trông thấy Tần Thanh Man, đứa nhỏ vẫn luôn mong nhớ cô, bởi vì nông trường Hồng Kỳ đã để lại cho cậu bé những ký ức không mấy tốt đẹp gì.
"Chậm lại chút, đừng để bị ngã."
Tần Thanh Man không biết Sở Sở đã đợi ở trong sân mất bao lâu, nhưng nhìn cái đầu đong đa đong đưa như quả cầu lăn về phía cô của đứa nhỏ, cả mặt tràn đầy sự dịu dàng.
Nhóc sói con chạy đến bên người Tần Thanh Man trước cả Sở Sở.
Vừa lao tới bên người Tần Thanh Man, nhóc sói con đã gấp gáp nắm lấy ống quần của Tần Thanh Man để leo lên, nó đây là đang muốn Tần Thanh Man ôm nó.
Tần Thanh Man không có cách nào, chỉ có thể cong người ôm nhóc sói con vào trong lòng, một tay xách giỏ liễu bước nhanh vào trong nhà.
Vệ Lăng chân dài, mặc dù đi về phía Tần Thanh Man sau Sở Sở, nhưng lại đi tới gần Tần Thanh Man trước.
Nhìn Sở Sở đang gian nan lung la lung lay, Vệ Lăng tâm trạng khá tốt nhấc đứa nhỏ lên đặt trên cổ mình, sau đó rất tự nhiên nhận lấy chiếc giỏ liễu Tần Thanh Man đang xách trong tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận