Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 377 -




Thím Quế Anh vốn dĩ còn đang áy náy đối với việc Sở Sở bị thương, lúc này nghe thấy toàn Thanh ma nói như vậy, lập tức nghĩ rõ đạo lý, mọi người đều là người bị hại cả, không cần thiết phải xin lỗi lẫn nhau.
"Thanh Man, vẫn là cháu sáng suốt. Thím luôn cảm thấy là lạ, nhưng vẫn luôn không biết phải diễn tả như thế nào, cháu vừa nói như vậy là đúng rồi, chỉ trách đám người xấu quá xấu xa, cũng may ông trời có mắt…"
Nói đến sự hư hỏng của Ngô Vệ Dân, thím Quế Anh và Trịnh Mỹ Cầm đều có chuyện để nói.
Hai người nói cho Tần Thanh Man nghe những chuyện ghê tởm mà Ngô Vệ Dân đã làm ở nông trường, thật sự là nói đến ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.
Có lẽ hôm nay có rất nhiều người trở về sẽ dập đầu cảm tạ ông trời.
Tần Thanh Man cẩn thận nghe thím Quế Anh và Trịnh Mỹ Cầm kể về những chuyện ác mà Ngô Vệ Dân đã làm, nghe xong mới hiểu rõ cái người này đúng là chết vẫn chưa hết tội.
Đồng thời cô cũng tin rằng đây mới chỉ là một góc mà hai người thím Quế Anh biết tới thôi.
Ở phía sau, Ngô Vệ Dân chắc chắn còn làm không ít chuyện xấu.
Khi mấy người Tần Thanh Man đi tới nhà ăn, nhà ăn đã có rất nhiều người, thậm trí bởi vì nhiều người quá cho nên mọi người đều không ngồi xuống, mà chỉ đứng đấy thôi, chỉ có đứng thì nhà ăn mới có thể chứa được thêm nhiều người hơn nữa, bếp lò cũng cho thêm than đá để đốt.
Bốn cái bếp lò ở bốn góc đều được đốt lên.
Vừa vào cửa, Tần Thanh Man cảm thấy trong phòng cũng không được ấm áp như ở nhà mình, nhưng so với ở bên ngoài thì ấm hơn nhiều.
Lúc này mấy đồng chí công an Trịnh Tuyết Tùng đang lấy lời khai của nhân chứng.
Bởi vì lúc trước ở trước mặt công chúng, mọi người đã làm chứng cho Tần Thanh Man một lần rồi, cho nên bây giờ Trịnh Tuyết Tùng cũng không cần thiết phải yêu cầu phòng riêng để lấy lời khai làm gì nữa, trực tiếp dùng mấy cái bàn ở nhà ăn ghép lại, làm một cái đài Chủ tịch nho nhỏ.
Mấy công an bọn họ đều ngồi ở phía trên, lần lượt lấy lời khai của nhân chứng.
Bốn người tách ra để lấy lời khai, cho nên thời gian cần dùng cũng ít đi rất nhiều.
Đôi đồng nghiệp bình thường hay bất đồng quan điểm là Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc cũng hòa thuận ngồi cùng nhau, hai người đang thấp giọng trò chuyện, đồng thời cũng đang đợi mấy người chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt tới.
Đợi đến khi mấy người chủ tịch công xã tới nơi thì cuộc đấu tố của nhà họ Ngô sẽ chính thức được bắt đầu.
Tần Thanh Man mới vừa vào cửa, Trịnh An Quốc đã vẫy tay với cô.
Tần Thanh Man đón lấy Sở Sở từ trên tay Bao Thắng Lợi rồi đi về phía Trịnh An Quốc, lúc này Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc đang ngồi bên cạnh bếp lò, nơi đó nhiệt độ cao, sẽ càng thêm ấm áp, Tần Thanh Man cảm thấy rất thích hợp với cô và Sở Sở.
"Đồng chí Tần, ngồi xuống nào."
Trịnh An Quốc chỉ chỉ vị trí ở bên cạnh.
Tần Thanh Man cũng không khách sáo, ôm Sở Sở ngồi xuống ngay, cô biết Trịnh An Quốc là đang để cho mình tham gia vào những chuyện chính trị, đồng thời cũng để cho mình sớm thích ứng một chút, dù sao thì đầu xuân năm tới có khả năng cô cũng sẽ làm việc ở trong thị trấn.
Thị trấn Hồng Kỳ là một thị trấn lớn, trụ sở của công xã cũng ở trong trấn.
Đối với việc Tần Thanh Man ngồi ở đây Chu Kinh Quốc không có gì băn khoăn, cũng chẳng có gì bất mãn cả.
"Bí thư, chủ nhiệm." Sau khi ngồi xong, Tần Thanh Man lịch sự lên tiếng chào hỏi với Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc.
Hai người cũng hơi hơi gật đầu.
Cứ như vậy, những người có tầm nhìn ở đây đều biết được, không nói đến việc Tần Thanh Man ngồi ngang hàng với Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc, thì ít nhất cũng sẽ không kém là bao.
"Đồng chí Tần, mấy người chủ tịch công xã bọn họ cũng sắp tới nơi rồi, chúng ta đưa ra điều lệ trước đi." Trịnh An Quốc biết việc đấu tố không thể làm quá lớn, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng làm đến trình độ nào thì lại vô cùng khó nắm chắc.
Vừa phải thẩm vấn công khai người nhà họ Ngô, lại không được quá dính líu đến lập trường chính trị, thật sự là khó vô cùng.
Chu Kinh Quốc cũng nhìn về phía Tần Thanh Man, ông ta cũng đang đau đầu đây, ông ta đương nhiên biết chuyện này sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, cũng biết có bao nhiêu người muốn lên tiếng nói chuyện.
Chỉ sợ mở miệng nói lung tung, nếu không cho dù ông ta là chủ nhiệm ủy ban cách mạng cũng không giữ được.
Tần Thanh Man đã nghĩ đến vấn đề này từ trước, nhìn hai người rồi nói: "Nói với mọi người rằng, chỉ bàn luận chuyện công không nói đến chuyện riêng, mọi người sẽ biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, so với chúng ta thì bọn họ càng biết cân nhắc hơn."
Trong tình thế trước mắt, cô tin tưởng rằng mọi người ở đây đều biết rõ làm thế nào để tự giữ lấy mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận