Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 87 - Sự trừng phạt cuối cùng 2




“Chủ… chủ nhiệm, nhà tôi dù có không tốt thế nào thì cũng luôn lo liệu cho gia đình, còn sinh cho tôi ba đứa con, tôi không muốn ly hôn. Hồng Hà có lỗi với Thanh Man, tôi thay nhà tôi xin lỗi Thanh Man, muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được, ngài xem, có thể không ly hôn không.” Tần Lỗi tội nghiệp nhìn Tiền Tương Dương.
Có thể là vì lạnh nên lúc này chân tay ông ta cứ co cóng lại, còn chảy cả nước mũi.
Tần Lỗi như vậy trông vừa đáng thương lại vừa mất mặt.
Tiền Tương Dương hơi nhíu mày, có chút khó xử nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Mạn mới là người bị hại, tha thứ hay không phải để Tần Thanh Man nói mới tính. Nghĩ tới đây, Tiền Tương Dương lại nhìn thoáng qua Vệ Lăng đang đứng bên cạnh Tần Thanh Man. Đây là một người đàn ông nổi bật, cũng là người đàn ông có quyền lực thực sự.
Hôm nay ông ấy giúp Tần Thanh Man một phần là vì nếp sống trong thôn, phần còn lại chính là vì Vệ Lăng.
Nếu không thì sao trước kia bọn họ lại mặc kệ Tần Thanh Man.
Tất nhiên Vệ Lăng cũng chú ý đến ánh mắt của Tiền Tương Dương, nghĩ nghĩ rồi nói nhỏ bên tai Tần Thanh Man, “Thanh Man, bất kể quyết định của em làm gì anh đều sẽ ủng hộ em. Em không cẩn để bản thân với Sở Sở phải chịu uất ức.”
Hắn là một người bao che khuyết điểm, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Cảm giác được che chở làm cho cả người Tần Thanh Man tràn đầy sức mạnh. Cô biết rõ để trừng phạt được Chu Hồng Hà thì không thể giơ cao đánh khẽ. Bởi vì người này chỉ cần chưa thực sự nhận ra mình sai ở đâu, bà ta sẽ tiếp tục tính kế sau lưng mình.
“Thanh Man, xin cháu, chú hai xin cháu, cháu tha thứ cho thím hai một lần được không, là do thím hai của cháu hồ đồ, sau này chú sẽ trông chừng bà ấy, tuyệt đối không để bà ấy chọc giận cháu nữa. Cháu đại nhân đại lượng tha thứ cho bà ấy lần này đi.” Tần Lỗi thấy ánh mắt Tiền Tương Dương dừng trên mặt Vệ Lăng liền hiểu mình phải cầu xin ai.
“Chú hai, sau này hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nước sông không phạm nước giếng.”
Sau khi suy nghĩ, Tần Thanh Man đưa ra đáp án cuối cùng.
Trong nguyên thư, Chu Hồng Hà không phải là người tốt, Tần Thải Vân cũng không phải người dễ chung đụng. Cô định nhân dịp này cắt đứt quan hệ giữa hai nhà, tránh cho sau này người nhà này gây chuyện xong liên lụy đến nhà mình.
Còn chuyện bắt Chu Hồng Hà phải đi tù thì thôi đừng nghĩ đến nữa, chỉ cần cô vẫn còn sống trong đồn Kháo Sơn thì không thể không để ý đến mặt mũi của bí thư đại đội với Tiền Tương Dương. Hai người này tuyệt đối không cho phép trong thôn xuất hiện tội phạm ngồi tù.
Tần Thanh Man đưa ra đáp án, những người khác lập tức khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man.
Không ai ngờ tới Tần Thanh Man lại tuyệt tình dứt khoát như vậy.
Ngay cả Tiền Tương Dương cũng có chút không hiểu, những người trong thôn đều có nhiều mối quan hệ phức tạp với nhau, dù sao có quan hệ cũng tốt hơn không có nhiều, không biết cô nhóc Tần Thanh Man này nghĩ thế nào mà lại cắt đứt quan hệ với nhà chú ruột mình.
Nhưng lại nghĩ đến sau khi cha mẹ Tần Thanh Man qua đời, mấy người chú đối xử thế nào với đứa nhỏ này, ông ấy lại không có ý kiến gì nữa.
“Cháu muốn cắt đứt quan hệ?” Tần Lỗi kinh ngạc nhìn Tần Thanh Man.
Đây thì gọi gì là trừng phạt.
Dù không cắt đứt quan hệ thì hai nhà cũng không thân, cũng chẳng có gì hay mà qua lại cả.
Tần Thanh Man chẳng quan tâm Tần Lỗi hiểu hay không hiểu, trực tiếp gật đầu nói: “Đúng, xin hai vị chủ nhiệm ở đây làm chứng, từ hôm nay trở đi, hai nhà chúng tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ người thân, cả đời không qua lại với nhau.”
Cô đang đòi lại công lý cho nguyên chủ.
Chu Hồng Hà bị lợn rừng đâm phải mà không bị sao hết, đây là vận may của bà ta, sau này cô sẽ không nhằm vào Chu Hồng Hà nữa nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Hông Hà cũng đừng trêu chọc cô.
“Đồng ý với nó đi! Cắt đứt hết, làm như không có Tần Thanh Man bọn tao không sống nổi nữa ấy!”
Người nói lời này là Chu Hồng Hà.
Lúc này Chu Hồng Hà đang được Tần Thải Vân đỡ run run rẩy rẩy đi tới trước cổng chính nhìn về phía Tần Thanh Man gào to.
Thật sự đúng là gào.
Gào xong, ba ta liền che ngực ho liên tục không ngừng.
“Mẹ, về phòng thôi.”
Đỡ lấy Chu Hồng Hà, vẻ mặt Tần Thải Vân chết lặng, đầu đội nón vì bị ngỗng cạp, không có gió thổi tới, cũng không bị lộ trước mặt mọi người nhưng cô ta đã chết tâm kể từ khi bị hai vợ chồng Chu Hồng Hà tử hôn bán con gái để đối lấy việc làm cho con trai rồi.
“Mình à, Tần Thanh Man muốn cắt đứt quan hệ giữa hai nhà thì chúng ta cũng không sáp lại gần nó nữa.” Trước khi vào nhà, Chu Hồng Hà lại dặn dò Tần Lỗi một câu.
Tần Lỗi quay đầu nhìn về phía Tần Thanh Mạn.
“Chủ nhiệm, nếu Chu Hồng Hà đã đồng ý vậy thì sau này nhà cháu với nhà họ không còn quan hệ gì nữa, mọi người cũng đừng đánh đồng hai nhà chúng cháu với nhau.” Tần Thanh Man nhìn ra được Chu Hồng Hà hoàn toàn không có chút hối cải nào.
Chuyện này hai bên đều ngươi tình ta nguyện, Tiền Tương Dương cũng gật đầu đồng ý.
Ông ấy có thể ép Tần Lỗi nhận sai nhưng lại không áp chế được lòng người. Nếu Chu Hồng Hà đã không niệm tình thì ông ấy cũng không cần phải dính vào chuyện của nhà họ Tần bọn họ.
Chỉ là ông ấy cảm thấy Chu Hồng Hà này kiến thức hạn hẹp.
Cho rằng công việc của hai thằng con trai đã được sắp xếp nên mới dám ngang ngược như vậy, nhưng bà ta lại không biết công việc có thể sắp xếp được thì cũng có thể lấy mất, để con trai bà ta mất việc cũng chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ. Nếu không có người có địa vị chống lưng cho thì rất khó để đứng vững.

Bạn cần đăng nhập để bình luận