Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 515 -




Toàn bộ sư đoàn có hàng chục nghìn người, Tần Thanh Mạn không thể nấu những món ăn cầu kì.
Như vậy thì không kịp được.
Thế nên cô nấu các món từ heo theo khẩu vị của đời sau.
Thịt ba chỉ, đầu heo, lòng heo, dồi heo, dưa chua, còn những thứ còn lại chặt ra hầm chung với nhau.
Những chiếc nồi chảo, với muôi ở trong nhà ăn của bộ đội rất to.
Mấy cái nồi lớn hầm cùng một lúc có thể nấu được ba cái đầu heo.
Một năm sư đoàn chỉ giết heo một lần, nên không hề khống chế số lượng, muốn bao nhiêu thịt để nấu cũng có.
Thế nên lúc nhà ăn vừa mở cửa, ba tầng bên trong cùng với ba tầng bên ngoài đã bị phong tỏa.
Nhà ăn đủ lớn, nhưng lớn đến đâu cũng không thể chứa được hàng vạn người cùng một lúc.
Thế nên phải ăn cơm theo từng nhóm.
Những người khác đang đợi, nếu không muốn đợi có thể đến cửa sổ riêng gọi đồ mang về ký túc xá để ăn.
Mỗi năm bộ chỉ huy sư đoàn chỉ giết heo nấu cơm một lần, ai cũng muốn náo nhiệt, không ai muốn về ký túc để ăn cơm, bộ đội không sợ lạnh nên xếp hàng chờ ở dưới ánh đèn mờ trong quảng trường.
Nếu không phải nhiệt độ bên ngoài quá thấp, hàng nghìn người cũng có thể ngồi kín các bàn trên quảng trường.
Trong nhà ăn, nhóm chiến sĩ đầu tiên đã vào, các món thịt hầm cũng lần lượt được bưng lên.
Tỏi giã với những miếng thịt lớn được lên, sau đó thái mỏng, lúc ăn chấm với nước mắm tỏi, không những có tác dụng giảm ngấy mà còn tăng vị, dậy mùi thơm, cắn một miếng vào miệng, không bị dầu mỡ còn rất ngon.
Thậm chí nhìn miếng thịt trắng như tuyết, ăn cũng không hề bị ngấy còn hơi ngọt.
Đây chính là hương vị thịt heo nguyên bản tốt nhất.
Những binh sĩ vừa ăn một miếng thịt luộc giã tỏi đều vô cùng kinh ngạc.
So với kỹ năng nấu nướng của Hoàng đại sư phụ, đây chính là mỹ vị của nhân gian, chênh lệch không nhỏ chút nào.
Tất cả mọi người ăn ngon tới nỗi không muốn đứng dậy.
Quả thực quá ngon, đây là món thịt heo ngon nhất mà họ từng ăn trên đời.
Còn ngon hơn cả món ăn mẹ làm ở quê.
Trong nhà ăn, ngoại trừ tỏi giã thịt luộc còn có món xương, xương lớn được hầm lên, không thêm gia vị, chỉ hầm trong nước, thịt trên tảng xương đều là thịt nạc.
Không phải nói quá.
Chấm với nước sốt đặc biệt, ngon tới mức ai cũng muốn nuốt lưỡi vào bụng.
Giấm, dầu ớt, tỏi xay, đậu phụ lên men cùng với rất nhiều thứ được nêm nếm vào nước chấm, để vừa miệng với mọi người.
Ngoài hai món này ra nhà ăn còn mang ra món dồi huyết kho dưa chua.
Món ăn này có dưa chua, dồi huyết, thịt trắng chưng tỏi, thịt trắng chưng tỏi được lấy từ thịt mông của heo, đều là thịt ba chỉ.
Những phần khác nhau thì có hương vị khác nhau.
Độ chua của dưa cải trung hòa làm bớt chất béo trong miếng thịt mỡ, món ăn chua chua này lại kích thích vị giác của mọi người, ai cũng gắp nhiều hơn.
Dồi huyết cũng rất ngon, được nấu chín tới ở độ hoàn hảo nhất.
Rất tươi và mềm, cũng không quá kỹ, tan ngay trong miệng.
Đồ ăn ngon, màn thầu cũng vơi đi rất nhanh, đầu bếp làm thịt heo cũng không keo kiệt, hôm nay thứ mọi người ăn không phải bánh ngô hay bánh mì trộn với các loại bột khác mà là làm từ bánh bao bột trắng.
Màn thầu trắng tinh còn xốp mềm, càng nhai càng thấy thơm mùi lúa mạch trong mát.
Có hơn 500 người trong nhà ăn, nhưng không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nhai.
Mà âm thanh này chính là khẳng định cho tài nghệ nấu nướng của Tần Thanh Mạn.
Mọi người tập trung ăn tới mức không thèm ngẩng đầu lên.
Từ sau cửa sổ, Hoàng Hưng Nghiệp nhìn mọi người ăn trong lòng có rất nhiều cảm xúc, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cảnh tượng mọi người ăn cơm như vậy, mà cảnh tượng này đã làm ông bị sốc, thậm chí còn có ý muốn từ chức.
“Dãy núi Tỉnh Cương Sơn hùng vĩ, lá cờ đỏ của quân đội 1 tháng 8, lần đầu tiên trên thế giới, người dân có chiến sĩ (Lời bài hát từ quân đội nhân dân trung thành với Đảng, được sáng tác vào năm 1960)...”
Hoàng Hưng Nghiệp phức tạp nhìn mọi người ở trong nhà ăn, một tiếng hát đột nhiên vang lên từ bên ngoài nhà ăn.
Tiếng hát vang vọng, ý chí kiên định.
“Mặt trời Tây Sơn lặn, rặng mây đỏ hồng, chiến sĩ bắn mục tiêu trở về doanh trại, trở về doanh trại (Lời bài hát xuất phát từ bắn súng trở về)...”
Đây là một tiếng hát to và rõ ràng khác.
Nói cách khác, có ít nhất hai tiểu đoàn bộ đội khác đang chờ bên ngoài để được ăn cơm.
“Đám nhãi ranh này, chờ một lát cũng không chờ được.” Hoàng Hưng Nghiệp nhịn không được cười, rồi mắng một câu.
“Hoàng sư phụ, đừng nói chiến sĩ bên ngoài không đợi được, ngay cả chúng tôi cũng đang cồn cào chờ bọn họ ăn xong mới có thể ăn!”
Một người chiến sĩ phục vụ nhà ăn sờ sờ khẩu trang ở trên mặt, nhịn không được nói với Hoàng Hưng Nghiệp.
Anh ta vẫn đang đeo khẩu trang dày cộp, nhưng mùi thơm của đồ ăn vẫn không cản được.
Nếu nói, ai là người bị đồ ăn ngon tàn phá nặng nề nhất, đương nhiên là bọn họ rồi, họ tận mắt làm ra đồ ăn mà vẫn chưa được ăn đây này.
Ở sau bếp, mùi thơm ngon miệng đang không ngừng dày vò bọn họ.
Người ở bên cạnh đồ ăn ngon, nếu không phải lòng trung thành với Đảng, tình yêu và kỷ luật nghiêm ngặt đối với những chiến sĩ thì bọn họ đã ăn nó trước ở trong nhà ăn rồi.
Cũng là món từ heo, đồ ăn Hoàng Hưng Nghiệp làm chỉ có thể nói là ăn được, nhưng đồ do Tần Thanh Mạn làm mới xứng nói là ngon nhất.
Nhiều công đoạn chế biến giống nhau, nhưng vẫn có một số chỗ khác biệt, chính những sự khác biệt này làm cho đồ ăn trở nên ngon hơn, hương vị cũng khác xa.
Hoàng Hưng Nghiệp cũng không thèm ghen tỵ đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận