Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 993 -




“Chắc chắn không nuốt lời, nhưng chị phải nói với em, nếu em không nghe lời thì em có tám mươi tuổi chị vẫn đánh mông em.” Tần Thanh Man dọa Sở Sở để cậu nhóc nhanh chóng ổn định cảm xúc lại.
“Tám mươi tuổi mà còn đánh đòn!”
Sở Sở bị dọa lập tức giơ hai tay che mông mình lại.
Đôi mắt cậu đảo vòng quanh, lập tức nhớ lại xem mình có phạm lỗi gì không.
“Sao nào, em tám mươi tuổi rồi thì chị không được đánh à?” Tần Thanh Man nén cười.
“Đánh… đánh được.” Sở Sở ủ rũ cúi đầu, đừng nói cậu tám mươi tuổi cho chị đánh mông, dù cậu có lớn tuổi hơn mà chị muốn đánh mông cậu thì cậu cũng ngoan ngoãn chịu đánh.
“Thế ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây rối nhé.”
Tần Thanh Man cảnh cáo Sở Sở.
Cô nghe nói bọn trẻ trên thị trấn đi học có đánh nhau, vừa đánh một mình vừa đánh hội đồng với bạn học, không đánh trong trường mà đánh bên ngoài trường, quan trọng hơn là Sở Sở không sai, nếu không cậu nhóc đã bị cô đánh mông rồi.
Tần Thanh Man biết trong quá trình trưởng thành của cậu nhóc phải trải qua vô số va đập.
Chỉ cần Sở Sở không cố tình đi bắt nạt người khác thì cô sẽ không để ý chuyện đánh nhau hợp lý.
“Chị, em sẽ ngoan mà.” Lúc này Sở Sở sắp bị chị dọa chết rồi, không suy nghĩ linh tinh nữa, vừa chột dạ trả lời Tần Thanh Man vừa mong chuyện mình đánh nhau không bị cô biết được.
Đúng lúc này, Hoàng Uyển Thanh mở cửa vào phòng, tay cầm khăn mặt đã vắt.
“Sở Sở lại lau mặt nào, không lau thì nước mắt nước mũi dính vào quần áo Thanh Man hết mất.” Lúc này Hoàng Uyển Thanh cũng đã bình tĩnh lại, cô ấy biết Tần Thanh Man không muốn bọn cô lo lắng nên cũng học cách giấu đi.
Tần Thanh Man vừa nhìn đã biết chắc Hoàng Uyển Thanh đã đoán ra điều gì, thấy Hoàng Uyển Thanh không hỏi, cô cũng không giải thích.
“Chị Uyển Thanh đừng nói lung tung, em đâu có chảy nước mũi.”
Sở Sở bị oan, vội vàng đứng dậy vùi đầu vào người Hoàng Uyển Thanh: “Nhìn này, hoàn toàn không có nước mũi.”
“Được rồi, không có nước mũi, chỉ có đôi mắt đỏ như thỏ con thôi.”
Hoàng Uyển Thanh vừa lau mặt cho Sở Sở vừa trêu chọc.
“Chị Uyển Thanh…” Sở Sở không hài lòng.
“Em không khóc nữa thì chị không nói, em đừng lo nữa, lát nữa người của sư đoàn sẽ đến kiểm tra toàn diện cho Thanh Man, đến lúc đó có sao hay không thì chúng ta nghe bác sĩ, đừng nghĩ linh tinh.”
Hoàng Uyển Thanh an ủi Sở Sở, cô ấy cảm nhận được nỗi bất an trong lòng cậu nhóc.
“Vâng, chúng ta nghe bác sĩ.”
Sở Sở nghe lời Hoàng Uyển Thanh nói, cuối cùng không dính chặt lấy Tần Thanh Man nữa.
Tần Thanh Man nằm một lúc cũng tỉnh táo hơn, ngồi dậy tựa vào đầu giường sưởi, lát sau người của sư đoàn đến kiểm tra thân thể cho cô.
Mười mấy phút trước, lúc nhà họ Tần náo loạn, sói con xông về phía sư đoàn.
Từ lúc Sở Sở đi học, trong nhà không có ai chăm sóc, chơi đùa với nó nên Tần Thanh Man đã gửi nó đến sư đoàn.
Sói con đến sư đoàn không cần ai chăm, chỉ cần chuẩn bị một bữa thịt cho nó ăn trưa là được, thường ngày nó chạy lung tung khắp nơi trong sư đoàn, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Sói con lập được khá nhiều công lớn nên không ít người trong sư đoàn nhận ra nó. Nó lại còn là con sói nhà Vệ Lăng nên chẳng ai dám trêu vào, người trong sư đoàn cực kỳ chiều nó, ai cũng chỉ muốn cho nhóc con thức ăn tốt nhất.
Tần Thanh Man cho sói con mang theo thức ăn đến sư đoàn.
Cô biết sói con ăn tốn khá nhiều thịt, người bình thường không nuổi nổi, lương thực của sư đoàn thuộc phần nhà nước nên cô không chiếm hời từ nhà nước, tháng nào cũng đưa khẩu phần của Đô Đô cho nhà ăn sư đoàn.
Như thế sẽ không ai có thể mượn cớ được.
Sói con biết khá nhiều người trong sư đoàn, lại thường xuyên đi tuần tra ở phòng làm việc của Vương Thừa Bình, đây chính là địa bàn của nó.
Có điều nó thích đến phòng làm việc của Vệ Lăng nhất.
Bởi vì nơi đó vẫn còn mùi của Vệ Lăng.
Hôm nay Tần Thanh Man xảy ra chuyện làm lông sói con dựng đứng cả lên, thân thể mập hơn bình thường lay Tần Thanh Man mấy lần mà không thấy cô phản ứng gì, thế là sói con lo lắng đến mức gào rú lên.
Nhưng nó làm thế nào Tần Thanh Man cũng không có phản ứng gì cả.
May mà Sở Sở nhớ đến sư đoàn cách đó không xa nên gào lên với sói con: “Đô Đô, đến sư đoàn, đến sư đoàn tìm người.” Cậu biết trong sư đoàn có phòng y tế, phòng y tế có bác sĩ có thể khám bệnh.
Sói con nghiêng người nhìn Sở Sở, thấy ngón tay Sở Sở chỉ về phía sư đoàn, nó ngây người, lấy đầu ủn Tần Thanh Man, thấy cô vẫn không nhúc nhích bèn quay người chạy về phía sư đoàn.
Trong nháy mắt, nó gần như không thấy bóng dáng nữa.
Tốc độ của sói con vốn đã nhanh, vì lo cho Tần Thanh Man nên tốc độ của nó còn nhanh hơn bình thường mấy lần.
Lúc nó chạy qua cửa đồn, gần như không có ai nhìn thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận