Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 202 - Con đường theo đuổi vợ đầy khó khăn và thử thách 1




Tuy vào mùa đông, người nào cũng bọc kín người, nhưng thân hình của con gái với con trai khác nhau nên chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra Tần Thanh Man với Hoàng Uyển Thanh là con gái.
Đồn Kháo Sơn cách sư bộ không xa, lại ngồi ô tô, Tần Thanh Man với Hoàng Uyển Thanh chỉ quàng mỗi khăn chứ không đội mũ với chụp tai, gương mặt xinh đẹp được tất cả mọi người thưởng thức.
Một nữ nhân viên y tế thích thầm Vệ Lăng huých huých cùi chỏ vào người bên cạnh, nói nhỏ: “Rốt cuộc là người nào?”
Cô gái bị huých nghiêm mặt trả lời, “Dù là người nào đi nữa thì chúng ta cũng đều không so được, cũng không cần phải so!”
Hai người đồng thời yên lặng.
Một cô gái khác ngồi gần hai người cũng im lặng.
Quả thật, cho dù là Tần Thanh Man hay là Hoàng Uyển Thanh, vẻ bề ngoài dịu dàng khí chất, cả người đều có phong độ của người trí thức, khí chất hoàn toàn khác với những cô gái trong quân doanh như bọn họ. Nói cách khác, bọn họ vốn không phải gu của Vệ Lăng.
Sau khi rút ra được kết luận này, mất cô gái đến đây với tâm trạng chua chát cuối cùng cũng tâm bình khí hòa trở lại.
Đây là lý do mà bọn họ có thể chấp nhận được nhất.
Vệ Lăng với Tần Thanh Man hoàn toàn không biết mấy người vây xem đang nghĩ gì, đến trước cửa phòng là việc của sư trưởng, việc đầu tiên hắn làm là bỏ Sở Sở trong lòng xuống, chỉnh sửa lại trang phục trên người một chút rồi mới đi gõ cửa.
Vương Thừa Bình đã đợi sẵn trong phòng làm việc cả buổi, nín thở để cho Vệ Lăng tiền vào.
Mấy người Vệ Lăng lúc đến vô cùng rêu rao, Vương Thừa Bình ngó ra ngoài cửa sổ đã sớm nhìn thấy hết, nhìn mấy người rêu rao khắp nơi, ông ấy vô cùng đau đầu, cứ nghĩ mãi phải làm sao mới giải quyết vẹn toàn chuyện này.
“Sư trưởng.”
Vệ Lăng tiền vào phòng liền cúi chào Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình còn phải bất đắc dĩ đáp lễ lại, sau đó nghiêm mặt đi ra ngoài phòng làm việc lớn tiếng nói với những người làm bộ đi ngang qua: “Các đoàn tổ chức huấn luyện, năm phút sau bắt đầu.”
Tất cả những người giả vờ đi ngang qua lập tức tản ra như ong vỡ tổ.
Đồng thời không ngừng thầm kêu khổ trong lòng.
Bọn họ chỉ muốn hóng hớt một chút thôi mà, sư trưởng độc ác thật đấy, đến ngày như thế này mà vẫn còn huấn luyện, có để cho người ta sống nữa hay không!
Nhưng cho dù trong lòng có oán giận thế nào thì quân lệnh vẫn phải tuân theo.
Tất cả những đoàn trưởng, đoàn phó của đoàn hoặc là chính ủy đoàn đều nhanh chóng triệu tập các binh sĩ tiến hành gia tăng huấn luyện. Chưa đến năm phút, mấy người Vệ Lăng đứng trong văn phòng đóng chặt cửa cũng có thể nghe được âm thanh huấn luyện vang vọng truyền tới.
Tần Thanh Man:… Bội phục, kính trọng.
“Sư trưởng, đây là đồng chí Tần Thanh Man, vợ của cháu. Còn vị này chính là đồng chí Hoàng Uyển Thanh.” Vệ Lăng trịnh trọng giới thiệu với Vương Thừa Bình. Đêm qua hắn đã đi tìm Vương Thừa Bình, báo cáo tình huống ngoài ý muốn của Trần Uyển Thanh cho ông ấy. Bây giờ chính là thời điểm giải quyết.
“Xin chào hai vị đồng chí.”
Vương Thừa Bình cố gắng hết sức điều chỉnh tâm trạng bình thản đối mặt với Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh.
Trong lòng ông ấy cảm thấy áy náy với hai cô gái này.
Cho dù là Tần Thanh Man hay Hoảng Uyển Thanh, ông ấy biết rõ họ đều là người vô tội, nhưng bây giờ chuyện đã thành kết quả không thể thay đổi, Vương Thừa Bình có một loại cảm giác cha già thấp thỏm không yên thay con trai (Vệ Lăng) trả nợ. Cảm thấy rất có lỗi với Hoàng Uyển Thanh, còn Tần Thanh Man thì ít ra cô cũng gả cho Vệ Lăng, không tổn thất gì.
“Xin chào sư trưởng.”
Tần Thanh Man với Hoàng Uyển Thanh đáp lại Vương Thừa Bình.
“Hai vị đồng chí, mời ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.” Vương Thừa Bình thậm chí còn không dám phân biệt đối xử, chỉ có thể đối xử như nhau mời cả Tần Thanh Man lẫn Hoàng Uyển Thanh qua một bên sofa ngồi xuống.
Chỉ là lúc đi ngang qua Vệ Lăng, con người khô khan đang đứng thẳng trước mặt, Vương Thừa Bình không nhịn được nhấc chân khẽ đá hắn một cái.
Mà cái đá này lại bị Sở Sở dáng người nhỏ bé nhất nhìn thấy.
Sở Sở mới năm tuổi, dinh dưỡng không được đầy đủ nên cậu nhìn không khác trẻ con ba tuổi là mấy. Cậu nhóc đứng cạnh mọi người thật sự không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, làm cho Vương Thừa Bình đang đặt toàn bộ sự chú ý lên người Tần Thanh Man với Hoàng Uyển Thanh không để ý tới.
“Chú ơi, sao chú lại đá anh rể của cháu?”
Sở Sở khi ở bên cạnh Tần Thanh Man với Vệ Lăng luôn rất to gan, Vệ Lăng bị đá làm cậu thấy rất đau lòng, nhịn không được mà chất vấn Vương Thừa Bình.
Lúc này Vương Thừa Bình mới chuyển lực chú ý xuống, sau đó ông ấy liền thấy Sở Sở đang ngửa đầu nhìn mình. Một cậu nhóc nho nhỏ, thâm thấp giống hệt cháu trai nhà mình nhưng một cậu nhóc nhỏ như vậy lại dám hung dữ chất vấn mình.
Một câu nói xen vào này của Sở Sở đã làm cho không khí ở hiện trường bớt kỳ dị lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận