Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 797 -




"Sở Sở, em nấu chín sữa dê là được."
Tần Thanh Man dặn Sở Sở.
Nhà bọn họ đã nuôi dê cái khá lâu rồi, một thời gian ngắn nữa là chúng sẽ rời khỏi nhà bọn họ, đến đầu xuân tuyết tan sẽ phải trả lại dê cho đại đội, đến lúc đó, nhà bọn họ cũng không còn sữa dê để uống nữa.
Nhân lúc bây giờ còn có sữa dê uống, vậy phải uống nhiều một chút.
Thời đại này, thân thể nào cũng thiếu dinh dưỡng, hàng ngày uống thêm chút sữa dê cũng không sao.
Sở Sở nghe Tần Thanh Man dặn dò, nhanh chóng đi vào phòng lớn nấu sữa, Hoàng Uyển Thanh đi ra cạnh giếng rửa giỏ liễu, Tần Thanh Man cũng bắt đầu hấp bánh bao trên nồi.
Cô không làm bánh bao nhỏ mà làm hẳn bánh bao lớn.
Cô dự định để vào mỗi giỏ liễu một cái bánh bao lớn, một chiếc bánh bao hấp ba mặt cũng không quá quý giá, phù hợp để tặng người trong đồn.
Bởi vì hấp nhiều bánh bao, nên mãi đến khi ăn xong cơm tối rồi mà mấy người Tần Thanh Man vẫn chưa hấp xong.
Buổi tối lại bận rộn thêm hai tiếng, bỏ từng phần quà đáp lễ vào trong giỏ liễu giỏ bên trong.
Lúc này, mấy người Tần Thanh Man cũng không để lại giỏ liễu vào trong sân, mà định sáng sớm mai mới đặt vào trong sân, người trong đồn sẽ tự mang giỏ liễu của mình về nhà.
Nhiều giỏ liễu, mấy người Tần Thanh Man không nhận ra giỏ liễu nào của nhà nào.
Nhưng chủ nhân nhất định nhận ra.
Ngày hôm sau, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đều thức dậy rất sớm, hai người cũng chưa dọn dẹp rồi đi làm, mà đi hấp bánh bao.
Bánh bao rau khô mì Tam Hợp, đã hấp xong bánh bao, là bữa sáng của cả nhà, cũng là cơm trưa của Sở Sở.
Sáng nay, Hoàng Uyển Thanh vắt sữa dê, lúc Sở Sở rời giường, trong nhà đã sớm thơm nồng nặc.
"Sở Sở, em ở nhà một mình có sợ không?" Tần Thanh Man vừa ăn điểm tâm vừa hỏi Sở Sở.
"Chị, chị yên tâm, em không sợ." Sở Sở biết Tần Thanh Man phải tới công xã đi làm, cũng không níu kéo, thậm chí vì để Tần Thanh Man yên tâm mà ôm lấy sói con đang ăn thịt, uống sữa dê: "Chị, chị cứ yên tâm, Đô Đô rất lợi hại."
"Nếu có chuyện gì thì em phải đi tới đồn tìm người giúp đấy." Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở.
"Chị, em biết rồi." Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
“Em ra ngoài chơi thì nhớ mặc nhiều một chút, đừng để cảm, còn nữa, không được tới nơi nguy hiểm để chơi." Tần Thanh Man tiếp tục dặn dò Sở Sở, người lớn đều không ở nhà, từ khi Sở Sở từ có sói con làm bạn, gan lớn hơn rất nhiều, cũng không thích ở trong nhà như năm ngoái nữa, cô lại lo lắng hơn.
Nếu trẻ con cứ ở trong nhà thì ngược lại sẽ an toàn hơn.
“Chị, chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ không tới nơi nguy hiểm chơi." Sở Sở ôm sói con thật chặt, cam đoan với Tần Thanh Man.
Bởi vì cản trở sói con ăn thịt, uống sữa, nên sói con không hề khách khí mà vung chân đập Sở Sở một cái.
Sói con biết Sở Sở là người nhà, nên thu móng vuốt lại, chỉ dùng đệm thịt đánh người.
Cũng không đau.
Sở Sở nhanh chóng buông sói con ra, tiếp tục gặm bánh bao trong bát.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở hiểu chuyện ngoan ngoãn, cuối cùng cũng không nói gì nữa, mà chỉ im lặng ăn điểm tâm, ăn xong thì cùng Hoàng Uyển Thanh mang tất cả giỏ liễu đã xếp gọn bánh bao ra sân.
Sau khi làm xong tất cả, mặt trời đã mọc lên phía chân trời.
Mùa đông qua rồi, ban ngày bắt đầu dài hơn.
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh sửa sang lại quần áo một chút, cầm túi đi tới cửa đồn, các cô phải đi làm rồi.
Sở Sở và sói con cũng không tiễn hai người, mà đứng ở trong sân đưa mắt nhìn theo.
Giỏ liễu trong sân có bánh bao, cậu phải ở nhà trông.
Nếu không, theo sự ỷ lại và tình cảm với Tần Thanh Man của Sở Sở, chắc chắn cậu phải tiễn người lên xe trượt tuyết, nói không chừng còn phải chạy theo xe trượt tuyết một hồi lâu mới về nhà.
“Chị đi làm rồi, giờ đây chỉ còn hai ta thôi.”
Sở Sở không nhìn thấy bóng lưng của Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh nữa mới nhấc chân nhẹ nhàng đá sói con đang ngồi xổm bên cạnh chân mình.
Sói con ghét bỏ quay người đi vào nhà, không có chút xuân đau thu buồn nào với Sở Sở.
Sở Sở không cảm thán nổi nữa.
Chút nước mắt khó khăn lắm mới rặn ra được cũng dần dần biến mất.
Sở Sở nhớ Vệ Lăng, cũng không biết vì sao lâu như vậy mà anh rể còn chưa về nhà, nghĩ đến chuyện này, cậu nhóc đứng trong sân nhìn ra sư đoàn XXX phía xa, sư đoàn cách đồn Kháo Sơn hơi xa, cậu chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng binh sĩ thao luyện mơ hồ.
Cũng không biết trong những âm thanh này có anh rể Vệ Lăng hay không.
Sở Sở rất phiền muộn.
Cậu thậm chí không dám hỏi Tần Thanh Man là khi nào thì Vệ Lăng về nhà, bởi vì cậu có thể nhìn ra chị gái còn nhớ anh rể hơn mình.
“Haizz.” Sở Sở thở dài một tiếng nhìn về phía sư đoàn, sau đó bắt đầu hoạt động tay chân trong sân, chờ sau khi máu toàn thân đã nóng lên thì cậu ngồi lên trên ngựa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận