Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 780 -




Câu này được rất nhiều người ủng hộ, mọi người giơ tay lên, đồng thanh hô to: “Chúng tôi tin quân nhân đất nước là những người vô tư nhất, trung thành nhất.”
Tiếng từ cổng công xã truyền xa xung quanh, tiếng sau hô to hơn tiếng trước.
Cuối cùng hòa thành biển rộng.
Ánh mắt mọi người nhìn Tần Thanh Man đầy cảm kích và tôn trọng, lúc này nhờ có thân phận là vợ quân nhân mà Tần Thanh Man có thêm danh vọng và tiếng tăm với dân chúng, đây là điều mà Chu Kinh Quốc phấn đấu nửa đời người cũng không có được.
Hoàng Uyển Thanh và Trịnh Mỹ Cầm cũng kích động giơ cả hai tay giữa đám đông.
Xung quanh bọn họ là tiếng hô ủng hộ Tần Thanh Man, có tiếng đàn ông cũng có tiếng phụ nữ, tiếng của mọi người hòa với nhau tạo thành làn sóng nhiệt.
Máu trong người như sôi trào, giữa thời tiết rét buốt này, không ai cảm thấy lạnh mà chỉ thấy nóng.
Nóng đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Chu Kinh Quốc và Giang Nguyên Khôi thấy phản ứng của dân chúng không khỏi cẩn thận lùi về sau, bọn họ lo dân chúng mất lý trí.
Phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch cũng không ngờ Tần Thanh Man chỉ nói mấy câu mà mọi chuyện thay đổi hẳn, bọn họ còn định ra mặt cho Tần Thanh Man, ai ngờ bọn họ chưa kịp nói gì, dân chúng đã tự ủng hộ cho cô.
“Tần Thanh Man đúng là nhân tài, mọi người phải bảo vệ cô ấy thật tốt, lúc này đất nước chúng ta cần những nhân tài như vậy.”
Hà Kiến Bạch làm phó huyện trưởng nên hiểu rõ ưu thế về năng lực của Tần Thanh Man.
Người như thế có ở đâu, đối đầu với người như thế nào cũng đều ứng phó được, mà đảng ta cần một đồng chí như thế này.
“Đồng chí Hà, đồng chí Tần không nể mặt Chu Kinh Quốc thế liệu có gặp rắc rối không?” Dù Trịnh An Quốc rất vui khi Tần Thanh Man có thể tự loại bỏ nguy cơ, nhưng ông ấy vẫn lo cho Tần Thanh Man.
Dẫu sao Chu Kinh Quốc cũng là người bên ủy ban cách mạng, lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện còn là bố vợ của Chu Kinh Quốc.
Hà Kiến Bạch là người trong huyện, đương nhiên hiểu tình hình ở huyện.
Ông ta nghĩ rồi khẽ lắc đầu: “Nếu người khác không nể mặt Chu Kinh Quốc thế chắc chắn sẽ gặp rắc rối, nhưng đồng chí Tần Thanh Man thì khác. Cô ấy không chỉ có quan hệ với quân đội mà còn được dân chúng tin yêu, trong tình hình đó, đừng nói là Chu Kinh Quốc, kể cả ủy ban cách mạng huyện cũng sẽ không gây rối ngay.”
“Vậy sau đó thì sao?”
Trịnh An Quốc nhìn Tần Thanh Man trẻ tuổi, nhíu chặt mày lại.
Có lẽ ông ấy đã mang rắc rối ngập trời đến cho Tần Thanh Man, đám người ủy ban cách mạng không dễ dây vào, rất hay chụp mũ cho người khác.
Hà Kiến Bạch thấy Trịnh An Quốc lo lắng không thôi thì mỉm cười nhìn Phương Minh Kiệt.
Phương Minh Kiệt biết cái nhìn này của Hà Kiến Bạch có ý nghĩa gì, chủ động giải thích: “Đồng chí An Quốc, ông cứ yên tâm, đồng chí Tần Thanh Man không yếu vậy đâu. Cô ấy dám đối đầu với Chu Kinh Quốc là vì đã nắm chắc thắng lợi cho tay, mọi người đừng tưởng đồng chí ấy còn trẻ, cô ấy đã biết rõ từng nước cờ, đi một bước đã nhìn rõ ba bước sau đó, chúng ta không bằng cô ấy đâu.”
Đối với Tần Thanh Man, đây là đánh giá cực kỳ cao.
“Đồng chí An Quốc cứ yên tâm, tôi dám đảm bảo đồng chí Tần Thanh Man đã sắp xếp chuẩn bị trước, dù không có sự giúp đỡ của chúng ta cũng có thể giành chiến thắng.” Hà Kiến Bạch mỉm cười vỗ vai Trịnh An Quốc.
“Vậy chúng ta vẫn giúp chứ?” Trịnh An Quốc nhìn mọi người hoan hô, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên phải giúp rồi, đồng chí Tần Thanh Man còn chẳng sợ Chu Kinh Quốc, đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ công khai, dân chúng càng tin đồng chí Tần Thanh Man thì đồng chí Tần Thanh Man càng an toàn hơn.” Hà Kiến Bạch hiểu rõ nước cờ của Tần Thanh Man.
“Vậy thì được, tôi biết phải làm thế nào.” Cuối cùng Trịnh An Quốc cũng thở phào.
Bên này đám người Trịnh An Quốc bàn luận xong, bên kia Tần Thanh Man và Chu Kinh Quốc nhìn thẳng vào nhau.
Không ai nhượng bộ ai cả.
Chu Kinh Quốc phải giữ được Vi Phàm, Tần Thanh Man phải đưa Vi Phàm đi cải tạo lao động bằng được.
Dù Vi Phàm có năng lực thế nào mà trong lòng không ngay thẳng, bôi nhọ quân nhân thì cô đã không tha cho đối phương được rồi. Hôm nay tình thế tốt như vậy, cô phải đánh đòn phủ đầu Chu Kinh Quốc và đám người ủy ban cách mạng.
Nếu không lúc cô vào công xã, ngày nào cũng sẽ phải đối phó với mấy trò vặt vãnh của đám này.
“Đồng chí Tần không thể nhượng bộ được sao?” Chu Kinh Quốc chủ động lùi bước với Tần Thanh Man.
“Danh dự cần phải rửa sạch bằng máu.” Tần Thanh Man không lùi nửa bước.
Vi Phàm hoảng hốt khi dân chúng bắt đầu reo hò, khi nghe thấy Tần Thanh Man nhắc đến chữ máu, bà ta trợn trắng mắt ngất xỉu, được nhân viên công xã gần đó đỡ lấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận