Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 418 -




“Bí thư, tôi đồng ý chia cho nhà họ Tần thêm một phần thịt, dù thịt không nhiều, nhưng cũng là một phần tâm ý của chúng tôi, chỉ mong quân dân gần gũi.”
“Đến giờ tôi vẫn nhớ cảm giác đối đầu với bầy sói lúc đó, lúc đó tôi căng thẳng đến mức thở cũng không dám thở, bầy sói đó vô cùng đáng sợ, khí thí cũng thô bạo, tôi cũng có thể ngửi được mùi máu tanh, tôi đã sớm muốn nói với cậu ấy tiếng cảm ơn rồi.”
“Tôi cũng đồng ý chia cho nhà họ Tần thêm một phần thịt, không có chồng của Thanh Man lần đó nói không chừng chúng ta sẽ có thương vong rất lớn.”
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.”
Sau khi Trịnh An Quốc nói rõ ràng, mọi người đều đồng ý, ngay cả người vừa nãy trong lòng hơi bất mãn cũng loại bỏ ý nghĩ.
“Cháu gái, cháu cầm lấy, phần này là thịt chia cho chồng cháu.”
Thêm một miếng thịt được bỏ vào trong giỏ liễu Tần Thanh Man cầm.
“Cảm ơn, cảm ơn sự khách sáo của mọi người.” Tần Thanh Man dẫn Sở Sở tán gẫu với mọi người mấy câu liền nhanh chóng về nhà.
Thịt đã chia đến nhà bọn họ rồi, nhiệm vụ ra ngoài của chúng ta cũng đã hoàn thành.
Còn chưa vào cửa, hai chị em nhìn nhau vô cùng ăn ý, bọn họ đều có linh cảm, trong nhà có thể lại loạn rồi, bởi vì còn chưa bước vào nhà, bọn họ đã cảm nhận được sự yên tĩnh.
Hai con ngỗng trong phòng khách không lên tiếng, ngay cả hai con dê trong chuồng cũng không ăn rơm cỏ.
Khả năng duy nhất của tình huống này chính là sói con lại làm ầm ĩ rồi.
“Chị, chị nói xem em có thể đánh mông Đô Đô không?” Sở Sở nhớ lại sự nghịch ngợm của Đô Đô, cũng không kiềm được có hơi ngứa tay.
Tần Thanh Man nghiêm túc suy nghĩ một chút mới trả lời: “Đô Đô còn nhỏ, chúng ta phải dạy nó trước, dạy rồi còn tái phạm vậy thì có thể đánh mông rồi.” Dù sao trên mông nhóc con nhiều thịt, đánh một chút cũng không nghiêm trọng.
“Em biết rồi chị.”
Sở Sở đã hiểu ý Tần Thanh Man.
Sau đó hai chị em đẩy cửa phòng khách ra.
Bên trong yên tĩnh, không có tiếng động nào, cũng không có dấu vết bị phái hư gì, hai chị em đồng loạt thở phào một hơi, còn may, sói con không phá bỏ cửa phòng phía đông.
Thịt đông trong tuyết, hai chị em sửa soạn bản thân xong mới đẩy cửa phòng phía đông.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng hai chị em phòng phía đông lộn xộn vẫn hít một hơi khí lạnh.
Tất cả đồ đạc trong phòng phía đông đều rơi lung tung trên đất.
Không chỉ chăn đệm trên giường đất bị gạt xuống đất hết, mà tất cả những đồ chỉ cần có thể đẩy ngã toàn bộ đều bị đẩy ngã xuống.
Sở Sở nhanh chóng chạy đi nhặt chăn đệm của mình lên, nhìn chăn đệm bị chân dẫm lên vô số lần, cậu tin rằng nếu răng của sói con có thể sử dụng, chăn đệm của cậu chắc chắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
“Chị, hôm nay chị đừng cản em, em muốn đánh nó!”
Sở Sở đã tức giận lắm rồi.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở đành chịu, cô nói: “Hiện giờ phải tìm Đô Đô trước.”
Phòng phía đông đã bị nhóc con đó làm lộn xộn như thế, bọn họ lại không nhìn thấy sói con, cũng không biết cửa sổ đều đã đóng kỹ, nhóc con này đã chạy đi đâu rồi.
Lúc không biết làm sao, hai chị em chỉ có thể tìm sói con khắp phòng phía đông.
Đã tìm một vòng, bọn họ lại không tìm thấy.
Nhớ lại mấy con chó săn hung dữ trong đồn, sắc mặt Tần Thanh Man tái đi, nếu sói con chạy ra ngoài gặp phải chó săn nào còn mạng được.
“Đô Đô—””
Tần Thanh Man không thể không lớn tiếng gọi tên sói con.
Phạm vi tìm kiếm cũng từ phòng phía đông mở rộng đến phòng khách, nhà phía tây, cuối cùng biến thành toàn bộ căn nhà.
Hai chị em tìm kiếm kĩ càng một lần, lại không tìm thấy.
“Ừng ực, ừng ực—” Sở Sở đầu đầy mồ hôi ôm bình sứ uống nước một hơi, cậu đã tìm khắp nhà rồi, cậu đã nằm xuống dưới tủ quần áo xem rồi, thậm chí ngay cả đường đốt lửa của giường đất phòng phía đông cậu cũng thò đầu vào xem rồi, cũng không tìm được sói con.
“Chị, Đô Đô sẽ không chạy ra ngoài thật chứ.”
Hiện tại Sở Sở không tự tin chút nào, cậu điên cuồng nhớ lại, thậm chí nghi ngờ chẳng lẽ lúc trước bọn họ ra ngoài không đóng cửa kỹ, sói con đã chạy theo ra ngoài.
Tần Thanh Man cũng rất nghi ngờ.
Cô nhận lấy nước Sở Sở đưa tới uống mấy ngụm, rồi lại đưa tay lau mồ hôi trên trán một cái: “Không được, chị phải ra ngoài tìm thử.”
“Chị, hay là chúng ta dùng sữa dễ thử lần nữa?”
Sở Sở phát hiện phương pháp bình thường có thể thật sự tìm không được sói con, nhớ lại cơm sói con thích nhất.
“Chị thấy được đó.”
Tần Thanh Man nhanh chóng mặc áo bông xách thùng đi đến chuồng dê vắt sữa.
Lần này cô không vắt bao nhiêu, vừa vắt một bát liền dừng tay, sau đó quay về nhà đổ sữa dê vào trong bát của sói con.
Sói con rất yêu quý cái bát ăn cơm của mình, mỗi lần uống sữa xong đều sẽ liếm cẩn thận, đoán chừng là dùng nước bọt làm dấu mùi cho bát cơm.
“Đô Đô, ăn cơm thôi, không ăn thì tớ ăn hết đấy.”
Sở Sở ngồi trước bát cơm của sói con lớn tiếng gọi, cậu không tin không dụ được sói con ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận