Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 209 - Lựa chọn sai lầm 1




Lại nói tiếp, lúc này trong lòng Vệ Lăng đang vô cùng ngọt ngào.
Tần Thanh Man giẫm hắn một cái, nghe thì tiếng có vẻ to đấy nhưng thật ra là sấm to mưa nhỏ, cuối cùng lúc giẫm lên chân hắn chỉ còn lại một chút sức thôi.
Một chút sức thì làm sao giẫm đau được.
Cũng vì vậy mà Vệ Lăng thấy rõ được sự bảo vệ, sự để ý của Tần Thanh Man dành cho người mình yêu. Nếu không thèm để ý thì cũng chẳng cần quan tâm xem mình có đau không.
Sờ tay lên trái tim đã ổn định lại, Vệ Lăng ra khỏi phòng phía tây.
“Anh rể, mau tới, chúng ta ra ngoài sân chơi đắp người tuyết đi, đắp một người tuyết thật to.” Giọng nói vui vẻ của Sở Sở cách đó không xa vang lên. Mùa đông chỉ bận rộn được một hai bữa, dưới tình huống không có gia cầm gia súc để chăm sóc, không có đất để khai hoang, người dân chỉ có thể tự tìm trò giết thời gian cho mình.
Đắp người tuyết là trò chơi yêu thích nhất của mấy đứa nhỏ mỗi nhà khi tuyết rơi nhiều.
Sở Sở cũng không ngoại lệ.
Chỉ là trước kia trong nhà ít củi lửa, cộng thêm cơ thể của hai chị em đều sợ lạnh nên mới không thể thoải mái chơi.
Bây giờ trong nhà có thêm một Vệ Lăng, Tần Thanh Man sau khi tự mình đo kích thước để may quần áo cho Sở Sở nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết rất dày, đột nhiên nảy ra ý tưởng đắp người tuyết.
Kiếp trước, Kinh Thành rất ít khi có tuyết rơi, mà cho dù có tuyết rơi thì cũng tan ngay sau mấy tiếng rơi xuống đất. Hơn nữa lâu lắm rồi cô không đắp người tuyết, cũng rất lâu không được nghịch tuyết cho đã.
Trong lòng Tần Thanh Man nảy ra ý nghĩ muốn chơi, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Sở Sở nghe thấy Tần Thanh Man nói muốn đắp người tuyết liền giơ cả hai tay hai chân lên tán thành.
Hai chị em thảo luận một chút, còn thiếu mất một sức lao động, thế là Vệ Lăng được trọng dụng.
Từ xưa đến nay Vệ Lăng không sợ phải làm việc, hắn chỉ sợ trong nhà không có việc gì hắn làm được. Nghe thấy Sở Sở gọi hắn, lại nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tần Thanh Man, hắn cầm áo bông đặt trên giá của Tần Thanh Man tới.
“Mặc vào, bên ngoài lạnh.” Vệ Lăng cẩn thận giúp Tần Thanh Man cài áo lại, còn nhận lấy khăn quàng cổ Sở Sở đưa tới quàng lên cho cô.
Chiếc khăn quàng cổ trên cổ Tần Thanh Man này là chiếc lần trước cô cắt ra khi gặp phải lợn rừng.
Sau khi về cô lấy những sợi len bị hỏng đan lại, thế là từ một chiếc khăn quàng cổ hỏng đã nhanh chóng biến thành chiếc khăn có thể sử dụng.
“Anh cũng mặc nhiều vào.”
Tần Thanh Man nhìn áo lông trên người Vệ Lăng, lo lắng cho đối phương.
Tuy hôm nay bên ngoài không có tuyết rơi nhưng vẫn rất lạnh, cô lo Vệ lăng bị cảm.
“Được.”
Thật ra Vệ Lăng không thấy lạnh chút nào, nhưng nghe Tần Thanh Man dặn dò như vậy, hắn vẫn mặc áo bông của mình vào. Còn về Sở Sở, cậu đã chuẩn bị cho bản thân xong xuôi hết rồi, áo bông, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, ngay cả bịt tai cũng đeo lên.
Cậu nhóc đang phòng ngừa chuyện ném tuyết bất ngờ.
Mấy phút sau, một nhà ba người ăn mặc thật dày đứng trong sân nhà mình.
Mỗi người một cái xẻng.
Xẻng cũng là loại có kích thường dành cho người lớn, Sở Sở là trẻ con, hoàn toàn không thể khiêng lên nổi, chỉ có thể kéo lê trên mặt đất. Nhưng cậu rất tích cực, hoàn toàn không để cho Tần Thanh Man với Vệ Lăng hỗ trợ một chút nào.
“Đắp ở đâu?” Vệ Lăng vừa hỏi ý kiến của Tần Thanh Man vừa quan sát sân nhỏ nhà họ Tần.
Bên sườn đông là phòng bếp với giếng nước. phía Tây là nhà vệ sinh cùng với phòng chưa đồ. Nơi còn trống chỉ có ở giữa sân.
“Thế đắp phía dưới cửa sổ phòng phía đông đi.”
Tần Thanh Man nhìn một vòng rồi chọn nơi đắp người tuyết.
Hôm nay Vệ Lăng trở về, tối nay nhất định sẽ ngủ cùng Sở Sở ở phòng phía đông. Đắp người tuyết bên ngoài cửa sổ phòng đông, bất kể là trước khi ngủ hay vẫn buổi sáng thức dậy thì cậu nhóc cũng đều có thể nhìn thấy được, cũng có thể thỏa mãn được tâm lý khao khát người tuyết của Sở Sở.
"Để em làm trước!"
Sở Sở hưng phấn kéo cái xẻng cao hơn cậu rất nhiều đi tới dưới cửa sổ phòng phía đông, cả buổi dùng xẻng xúc những xẻng đất đầu tiên. Tuy không nặng nhưng lại mang một ý nghĩa khác thường. Buông xẻng xuống, Sở Sở mệt thở không ra hơi nhưng ánh mắt nhìn về phía Vệ Lăng vừa sáng ngời lại có thần.
Vệ Lăng lập tức cảm thấy áp lực trên vai áp lực vô cùng lớn, vung xẻng lên bắt đầu xúc tuyết.
Tần Thanh Man vui tươi hớn hở theo sát hỗ trợ.
Sức lực của cơ thể này thân thể này khá yếu, cô vừa mới xúc được mấy xẻng tuyết mà Vệ Lăng đã xúc được một đống lớn, người tuyết đã thành hình đơn giản.
"Chị, chúng ta đi đắp người tuyết thôi."
Sở Sở vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Vệ Lăng, ném xẻng qua một bên gọi Tần Thanh Man qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận