Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 996 -




“Áu áu áu…” Sói con bị dọa nên bổ nhào vào lòng Tần Thanh Man không ngừng ngửi mùi hương của cô, cái mũi cọ tới cọ lui lên quần áo của Tần Thanh Man.
“Ngoan nào, không sao, không sao rồi, chị không sao mà.”
Tần Thanh Man nghe tiếng kêu như đang khóc nỉ non của sói con mà mũi ê ẩm.
Sói con cũng chỉ là một đứa nhóc, thường ngày khá nghịch ngợm nhưng tình cảm của nó với Tần Thanh Man cực kỳ sâu đậm, nó cũng sợ Tần Thanh Man xảy ra chuyện.
Vì nó nhớ sau khi bị bố mẹ vứt bỏ, Tần Thanh Man đã mang lại sự ấm áp của gia đình cho nó.
“Áu áu áu.”
Sói con bám chặt lấy quần áo Tần Thanh Man, cố gắng chui vào lòng cô, cúi cùng vùi đầu vào bụng Tần Thanh Man không nhúc nhích, chỉ để lộ cái mông mập.
Tần Thanh Man vội vàng vuốt lông sói con.
“Đồng chí Tần, tôi dẫn bác sĩ đến, để bác sĩ kiểm tra cho cô.”
Đoàn người Vương Thái Bình đi theo Hoàng Uyển Thanh vào trong, ban nãy bọn họ đã nghe Hoàng Uyển Thanh kể lại tình hình, Vương Thái Bình đoán được nguyên nhân nên vừa bước vào không nói nhiều mà bảo bác sĩ kiểm tra cho Tần Thanh Man luôn.
“Được.”
Tần Thanh Man tựa ở đầu giường sưởi mỉm cười nhìn Vương Thái Bình, sau đó chìa tay ra.
Sở Sở ngồi cạnh Tần Thanh Man thấy bác sĩ định kiểm tra cho cô thì định ôm sói con lại về lòng cậu.
“Không sao đâu Sở Sở, Đô Đô không ảnh hưởng đến chuyện kiểm tra cho chị.”
Tần Thanh Man cản cánh tay của Sở Sở lại, sói con bị dọa rồi, trừ cô ra chắc không ai sờ vào nó được, nếu không móng vuốt của sói con sẽ không nể nang gì đâu.
“Chị, chị không sao thật chứ?”
Sở Sở lo sói con sẽ làm ảnh hưởng bác sĩ kiểm tra cho Tần Thanh Man.
“Không sao, tôi xem nhịp tim trước.” Bác sĩ mở hòm thuốc chữa bệnh mang theo người lấy ống nghe ra, đây là loại ống nghe kiểu cũ nhất.
Một bên của ống nghe là mặt kim loại giống đồng hồ bỏ túi, mặt này nhét vào trong quần áo Tần Thanh Man, kề sát vào vị trí lồng ngực của cô, đầu kia nhét vào tai bác sĩ, sự cộng hưởng giúp bác sĩ nghe rõ được nhịp tim của Tần Thanh Man.
Để tiện cho bác sĩ kiểm tra, Hoàng Uyển Thanh mang ghế chân cao từ phòng lớn sang.
Lúc này bác sĩ đang ngồi trước giường sưởi khám cho Tần Thanh Man.
Những người còn lại đứng hơi xa để không làm ảnh hưởng việc khám bệnh của bác sĩ, thậm chí Vương Thừa Bình còn không cho Hoàng Uyển Thanh mang ghế đến nữa.
Căn phòng phía tây không lớn lắm, ngoài giường sưởi ra cũng chỉ có tủ, một cái lò và máy may.
Mấy người bọn họ đứng còn được, nếu Hoàng Uyển Thanh mang thêm ghế đến chắc không có chỗ để đặt nữa.
Bác sĩ khám cho Tần Thanh Man, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Hoàng Uyển Thanh không để ý đến chuyện chào hỏi các đồng chí đến cùng mà chỉ đứng chờ ngay cửa.
Cô ấy cũng muốn biết thân thể Tần Thanh Man thế nào.
Một lúc sau, bác sĩ mới lấy ống nghe ra khỏi tai, sau đó vừa cất ống nghe vừa hỏi Tần Thanh Man có cảm thấy khó chịu chỗ nào không.
Tần Thanh Man không thấy không thoải mái ở đâu cả, tinh thần cũng đã hồi phục lại.
Bác sĩ nghĩ ngợi rồi ngồi xuống bắt mạch cho Tần Thanh Man, kiểm tra một lượt cả người rồi mới nói: “Trước mắt không nhìn ra vấn đề gì lớn, nhịp tim ổn định, hô hấp không có vấn đề, xương cốt cũng không sao cả.”
“Bác sĩ, bác nói chị cháu không sao à?”
Sở Sở tròn mắt nhìn bác sĩ.
“Tôi khám không thấy vấn đề gì.” Bác sĩ không thể nào khẳng định chắc chắn được, dẫu sao ông ấy cũng không có dụng cụ chuyên nghiệp, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và những phương pháp khám chữa bệnh của đông y thôi.
Sở Sở hơi hoang mang, bác sĩ nói khám không có vấn đề gì vậy sao ban nãy chị cậu lại ngất xỉu chứ. Nghĩ đến ban nãy cô ngất đi, Sở Sở vội hỏi bác sĩ: “Đồng chí bác sĩ, ban nãy chị của cháu ngất xỉu, nếu cháu và chị Uyển Thanh không đỡ kịp thì đã té ngã rồi.”
Vương Thừa Bình và Đỗ Hoành Nghị lập tức nhìn bác sĩ.
Ánh mắt hai người còn mang theo sát khí.
May mà bác sĩ là quân y nên đã quen sống chung với quân nhân, không chỉ không bị hai người Vương Thừa Bình dọa mà còn bình tĩnh trả lời: “Đồng chí Tần ngất có liên quan đến thân thể trước đây bị suy nhược.”
“Sao lại nói thế?”
Vương Thừa Bình nghi ngờ, trông tinh thần của Tần Thanh Man khá tốt, thân thể cũng không có gì khác lạ.
Tần Thanh Man nghe bác sĩ nói thế như suy nghĩ điều gì.
Sau khi cô đến mới để ý chăm sóc thân thể này, trước lúc cô đến, thân thể của nguyên chủ bị hành hạ quá mức, nếu không cũng không đến mức mới rét một chút đã chết cóng, thế nên lần này cô ngất là do thân thể.
“Sư đoàn trưởng, trước đó đồng chí Tần phải chịu rét chịu đói, thiếu dinh dưỡng lâu ngày, không phải chỉ một hai năm là có thể bù đắp được, phải chăm sóc kỹ hơn nữa, thân thể cô ấy rất dễ hôn mê nếu bị kích thích.”
Bác sĩ nói theo kinh nghiệm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận