Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 96 - Vệ Lăng là đoàn trưởng 4




Trịnh An Quốc đưa mắt nhìn Vệ Lăng dẫn người rời đi, vội vàng cùng Mã Vũ và hai quân sĩ khác xuống núi.
Những người bình thường như Tần Thụ bị bầy sói dọa sợ không nhẹ, ai nấy đều không kịp đổi đồ lót ướt đẫm trên người, cởi đồ lót lau sơ mồ hôi trên người một cái liền quấn áo khoác xuống núi, bởi vì sợ hãi cộng thêm hốt hoảng, đám người nhìn thấy thôn trang dưới chân núi còn sớm hơn dự tính nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn ống khói từng nhà bốc khói xanh, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười.
An toàn rồi, đến chỗ này chắc chắn an toàn rồi.
“Bà cob, phía dưới đều là đường lớn, rất an toàn, chúng tôi không tiễn nữa, chúng tôi còn phải trở về doanh trại báo cáo.” Mã Vũ và hai chiến sĩ mỗi người dắt mấy con ngựa từ biệt với đám người Trịnh An Quốc.
“Các vị đồng chí, cảm ơn, cảm ơn mọi người hộ tống chúng tôi trở về.”
Trịnh An Quốc bắt tay Mã Vũ không nỡ buông.
Từ lúc bầy sói bắt đầu xuất hiện lòng người liền hỗn loạn, nếu không phải đồng chí giải phóng quân hỗ trợ đi cùng, lời của ông ấy đoán chừng cũng không nhất định hữu dụng.
“Đồng chí An Quốc, chúng tôi là chiến sĩ nhân dân, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi, không cần cảm ơn chúng tôi, nhân lúc trời còn chưa tối mọi người nhanh chóng về đi, trở về lau người sạch sẽ sưởi ấm một chút, đừng để bị cảm.” Tinh thần trách nhiệm của Mã Vũ rất mạnh, điều nên dặn dò đều dặn dò hết.
“Cảm ơn các vị đồng chí, tạm biệt.”
Trịnh An Quốc biết bọn họ không đi thì mấy người Mã Vũ sẽ không trở về doanh trại, liền nhanh chóng dẫn thôn dân xuống núi.
Mỗi thôn dân xuống núi đều nghiêm chào ba người Mã Vũ một cái.
Mặc dù đều không phải là chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, nhưng những kiểu chào lộn xộn này mới càng lộ ra sự thân thiết quân dân một nhà.
Sau khi nhìn theo bọn người Trịnh An Quốc đi xa, ba người Mã Vũ với cưỡi ngựa đi về doanh trại.
Đại đoàn trưởng sư đoàn Vương Thừa Bình ngay lập tức nhận được báo cáo của Mã Vũ, xuất phát từ cẩn thận, ông ấy lại sắp xếp một đội binh lực vào núi kiểm tra.
Dãy núi trùng điệp mà bọn họ đóng giữ này vô cùng lớn, xung quanh không chỉ có đồn Kháo Sơn.
Dựa theo phong tục tập quán của người dân vùng núi, mấy ngày này thôn dân vào núi có lẽ rất nhiều, đừng thật sự xảy ra chuyện gì, nhằm để ổn thỏa vẫn là cử thêm mấy chi đội lên núi kiểm tra, người đông thế mạnh, cho dù thật sự có dã thú cỡ lớn cũng có thể dọa chạy.
Sau khi Vương Thừa Bình sắp xếp binh lực tiến vào rừng núi liền bắt đầu đợi Vệ Lăng trở về.
Bởi vì lúc này trên bàn làm việc của ông ấy lại có đơn xin kết hôn.
Người xin còn là Vệ Lăng.
Coi như lãnh đạo cũ và bậc chú của Vệ Lăng, ông ấy thật sự khó xử, bởi vì trước khi nhìn thấy đơn xin kết hôn này ông ấy vừa nhận được điện thoại của người bạn cũ gọi đến từ thủ đô, bạn cũ quan tâm con trai nhỏ của nhà mình, đúng lúc có người con gái của chiến hữu muốn đến chi viện cho biên giới, hai nhà bàn bạc một chút, liền có lòng se duyên.
Nghe nói đồng chí nữ đã từng xem ảnh chụp của Vệ Lăng, rất hài lòng với hắn.
Vương Thừa Bình muốn lật bàn.
Tên Vệ Lăng hồ đồ này, làm báo cáo kết hôn vì sao không tự mình đưa cho ông ấy, hại ông ấy đã cam đoan với người bạn cũ rồi, kết quả cúp điện thoại xong ông ấy mới biết chuyện đã phiền phức rồi.
Vào lúc Vương Thừa Bình đau đầu xử lý báo cáo kết hôn của Vệ Lăng thế nào, đám người Trịnh An Quốc cũng đã về đến đồn Kháo Sơn.
Trước khi ra cửa hớn hở vênh vang bao nhiêu, mọi người trở về đồn lại thất vọng bấy nhiêu.
Lãng phí thời gian hai ngày, đừng nói bắn được con hươu ngu ngốc nào mà ngay cả con thỏ cũng không bắn được, mấy chục người đàn ông trở về tay không như vậy, đây sắp phải ăn tết, trong nhà đều đợi chia thịt, như vậy sao nói rõ với người trong nhà.
“Bí thư…”
Thôn dân càng gần tới nhà thì lòng càng hồi hộp, cuối cùng cũng dừng chân trước đồn.
Mặt Trịnh An Quốc đầy suy tư, chuyện này ông ấy cũng đã suy nghĩ cả đường, nghĩ sẵn trong đầu xong trực tiếp nói ra: “Hôm nay mọi người đều bị kinh hãi, cũng đã bị lạnh, đều nhanh chóng về nhà xử lý mình đi, tôi thấy gần đây sắc trời cũng không tệ, đợi đồng chí Trương Vĩnh Phúc trở về xem thử tình hình, tình hình tốt thì chúng ta lại vào núi lần nữa, nhất định phải bảo đảm nhà nào cũng có thịt ăn tết.”
“Được, bí thư, vậy tôi về đây.”
Điều mọi người đợi chính là sự bảo đảm này của Trịnh An Quốc, có lời khẳng định, trong lòng bà con cũng an tâm, từng người nhanh chóng tranh thủ về nhà.
Ăn gió nằm sương hai ngày, ai nấy đều nhớ giường nóng trong nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận