Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 304 -




Hồng Vĩ vội vàng đẩy mở cửa phòng làm việc của đại đoàn trưởng ra, cả một phòng hương thơm liền phả vào mặt ông ấy, khiến ông ấy hắt hơi một cái, cùng lúc bụng cũng rất hợp cảnh mà réo lên ùng ục.
"Lão Hồng, nhanh tới đây, chỉ đợi ông thôi đấy."
Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương đồng thời vẫy tay với Hồng Vĩ, đến lời nói ra cũng giống y nhau.
Mặc dù mùi thơm đồ ăn tràn ngập khắp cả phòng, nhưng bọn họ vẫn thật sự đang đợi Hồng Vĩ, chỉ là trong lúc chờ đợi có luộc mấy cái sủi cảo để ăn, còn mấy món thịt vợ chồng Vệ Lăng gửi người mang tới cho vẫn chưa ăn một miếng nào.
"Lão Hồng, mau mau mau, tới đây ủ ấm."
Uỷ viên chính trị Trương nhường ra ghế của mình, còn mình chuyển ghế tới chen chúc bên cạnh đầu bếp Hoàng.
Vương Thừa Bình cũng bày hộp cơm của mình ra trước mặt Hồng Vĩ, một đôi đũa cũng theo sát phía sau: "Lão Hồng, mau nếm thử đi, hương vị sủi cảo này thật sự rất tuyệt luôn, nhân thịt không tính là nhiều, nhưng ăn vào so với nhân thuần thịt còn ngon hơn."
Vương Thừa Bình hiếm khi tán thưởng ai, có thể thấy được ông ấy rốt cuộc có bao nhiêu hài lòng đối với tay nghề nấu nướng của Tần Thanh Man.
"Đúng là vô cùng ngon." Hôm qua Hồng Vĩ đã nếm qua tay nghề của Tần Thanh Man, đối với tay nghề nấu nướng của Tần Thanh Man vô cùng tin tưởng, một miếng sủi cảo vào bụng, lập tức cả người đều ấm áp hẳn lên.
"Nào nào tới đây, lão Hồng, đây là đồ ăn hai vợ chồng Vệ Lăng đặc biệt gửi tới cho chúng ta, đều vẫn chưa động tới, ông nếm thử đi."
Vương Thừa Bình thấy mọi người đã tới đông đủ, lập tức kêu gọi mọi người dùng bữa.
Lúc gắp đồ ăn cho mình cũng vẫn không quên gắp cho đầu bếp Hoàng miếng thịt dê kho tàu.
Thịt dê có da, sớm đã được hầm đến mềm dẻo, vừa cắn một miếng đã tràn đầy thoả mãn.
"Ăn ngon lắm!" Người đầu tiên tán thưởng không phải Vương Thừa Bình, cũng không phải Hồng Vĩ mà là đầu bếp Hoàng - người lần đầu được nếm thử tay nghề của Tần Thanh Man.
"Lão Hoàng, không phải ông mất vị giác rồi sao, ông làm sao có thể ăn ra vị ngon được?"
Vương Thừa Bình vừa gặm một miếng chân giò thật to vừa kinh ngạc nhìn đầu bếp Hoàng, vào lúc này thậm chí ông ấy còn nghi ngờ có phải vị giác của đầu bếp Hoàng đã trở lại rồi không.
Hoàng Hưng Nghiệp không vui trừng mắt với Vương Thừa Bình: "Tôi mất vị giác chứ không phải đến khứu giác cũng không có, tôi không ăn ra mùi vị được, chẳng nhẽ còn không ngửi được sao?"
Ông ấy nếu thật sự nấu thức ăn khó ăn đến như vậy, thì những chiến sĩ trong sư đoàn kia chắc chắn sẽ không chỉ xem ở mặt mũi của mấy người Vương Thừa Bình mà khoan nhượng cho ông ấy, ông ấy có thể bảo đảm đồ ăn ông ấy nấu ra chắc chắn nằm trong phạm vi mọi người có thể chấp nhận được.
Uỷ viên chính trị Trương và Hồng Vĩ cũng kinh ngạc mà nhìn về đầu bếp Hoàng.
Hóa ra ông đều biết mọi người không hài lòng đối với mùi vị những món ông nấu ra, vậy mà ông vẫn còn cố ý mười mấy năm không hề thay đổi.
Vương Thừa Bình đen mặt: "Lão Hoàng, ông cố ý sao?"
Ông ấy đã ăn đồ ăn lão Hoàng nấu mười mấy năm rồi đó, hơn chục năm bị tay nghề của lão Hoàng tra tấn, mất vị giác đã coi như may mắn lắm rồi, nếu mà là lão Hoàng cố ý, ông ấy nhất định phải tính sổ.
Hồng Vĩ bắt đầu nhìn về đầu bếp Hoàng nắn bóp đốt ngón tay.
Tiếng lạo xạo vang lên.
Uỷ viên chính trị Trương vốn dĩ nên ngăn cản những chuyện bạo lực xảy ra không chỉ không lên tiếng ngăn cản, mà ngược lại còn rũ mí mắt xuống chậm rãi ung dung ngồi ăn sủi cảo.
Thái độ này biểu hiện ông ấy đã ngầm thừa nhận việc Vương Thừa Bình và Hồng Vĩ giải quyết đầu bếp Hoàng.
Đầu bếp Hoàng vừa nhìn điệu bộ này lập tức kinh sợ, toát mồ hôi giải thích nói: "Tôi không nếm được hương vị đồ ăn, nhưng tôi có thể ngửi được hương thơm của thức ăn, nếu không làm sao tôi có thể phân biệt được rõ ràng đâu là tương, đâu là dấm!"
Mấy người Vương Thừa Bình: ...Xác thực có lý.
"Lão Hoàng, à ờm, xin lỗi ông nhá. Nào lại đây, ăn móng giò, cái thứ này vừa mềm lại vừa có độ dai, ăn ngon vô cùng." Vương Thừa Bình ngại ngùng gắp đồ ăn cho đầu bếp Hoàng, ông ấy đến bây giờ vẫn nhớ rõ vị giác của lão Hoàng làm sao mà mất.
Là bị mảnh lựu đạn nổ xuyên qua hàm dưới mà mất đi.
Mà lần bị thương đó, lão Hoàng đã cứu mấy người bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận