Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 250 - Thâm tình quyến luyến 4




"Vợ à, anh có quan hệ khá nhạt nhòa với gia đình, sau này chúng ta có thể se sống ở vùng đất này rất nhiều năm, em hối hận không?" Vệ Lăng thả len trong tay xuống, nắm tay của Tần Thanh Man.
Vợ tốt bụng xinh đẹp bao nhiêu, hắn sẽ cảm thấy thiếu nợ bấy nhiêu.
"Ngốc." Tần Thanh Man lườm Vệ Lăng, vươn ra một ngón tay mảnh khảnh chọc chọc trán của hắn, nói: "Em vốn là người vùng này, vùng đất này sinh ra em, nuôi em, sao em có thể ghét bỏ được."
Tuy mùa đông ở nơi này kéo dài lại rét buốt, nhưng sau khi khai xuân vạn vật thức tỉnh, tuyệt đối có cảnh xinh đẹp nhất.
Tần Thanh Man sớm đã biết được cái phồn hoa của sau này không cảm thấy mình ấm ức, cô thích mảnh đất này.
"Vợ à, là anh ngốc rồi."
Vệ Lăng bị chọc trán lập tức hiểu lòng nhiệt tình của Tần Thanh Man đối với vùng đất này.
Dùng tay bao bọc ngón tay của Tần Thanh Man, Vệ Lăng tới gần cô.
Đối mặt với sự tiếp cận của Vệ Lăng, Tần Thanh Man vô thức nhìn Sở Sở bên cạnh. Thằng bé nằm thẳng, ngửa lên ngáy nhỏ khá đáng yêu, không hề bị tiếng nói chuyện của Tần Thanh Man và Vệ Lăng ảnh hưởng.
"Vợ."
Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man vào lòng.
"A....A Lăng, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi." Nhịp tim Tần Thanh Man tăng nhanh với mỗi một lần tới gần của Vệ Lăng, bởi vì mặc kệ là tướng mạo hay hơi thở, dáng người của Vệ Lăng đều rất hấp dẫn cô, cô lo lắng mình sẽ bất cẩn đẩy ngã đối phương.
Vệ Lăng rũ mắt nhìn Tần Thanh Man tựa trước ngực mình.
Dáng người vợ không hẳn là nhỏ, nhưng ôm vào trong lòng vĩnh viễn cảm thấy đối phương bé nhỏ.
Có thể là do khung xương của vợ không lớn, trông mỏng manh, nhưng ôm vào trong lòng lại đầy đặn.
"Vợ, em ngủ được sao?" Vệ Lăng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu như vậy bên tai của Tần Thanh Man.
Mặt của Tần Thanh Man thoắt cái đỏ bừng.
Đôi mắt xấu hổ trừng Vệ Lăng, nhìn mãi nhìn mãi, mỉm cười: "A Lăng." Âm đuôi kéo lên giống như mang theo cái móc, khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Lần này tới phiên Vệ Lăng tăng nhanh nhịp tim, mang theo mong đợi, ánh nhìn của Vệ Lăng dừng lại trên môi đỏ của Tần Thanh Man.
Môi của vợ vô cùng căng đầy, mang theo màu hồng nhuận.
Hồng tới mức rất muốn cắn một cái.
Nghĩ như vậy, đầu của Vệ Lăng chậm rãi cúi xuống.
Đối mặt với gương mặt điển trai ngày càng gần, Tần Thanh Man mặt đỏ tía tai căng thẳng tới mức lòng bàn tay túa mồ hôi, cô mong đợi sự tiếp xúc tiếp theo.
Nhưng cuối cùng, môi của Vệ Lăng đã dừng bên môi của Tần Thanh Man.
Không tiếp xúc, lại chỉ mới sắp tiếp xúc.
Đôi bên đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
"Vợ ơi, muộn rồi, ngủ thôi." Vệ Lăng kịp thời kéo cương trước vực.
Tần Thanh Man không dám tin Vệ Lăng sẽ làm như vậy, nhìn vào mắt của Vệ Lăng, cô nhìn ra ý cười trong ánh mắt của Vệ Lăng, lập tức hiểu mình bị trêu đùa, cô bị đùa bỡn sao có thể cam tâm bị đùa bỡn.
Tần Thanh Man cong mắt, cười vô cùng ngọt ngào xinh đẹp: "Được, chúng ta ngủ thôi."
Nói xong, ngón tay bất cẩn trượt qua lồng ngực của Vệ Lăng.
Nhiệt độ trong phòng không tồi, hai người đều không mặc quần áo dày lắm, Vệ Lăng có thể chất tốt thậm chí chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu lục. Lúc này lồng ngực bị ngón tay của vợ lướt qua, cơ bắp của hắn không chỉ căng cứng lại, cảm giác tê dại cũng truyền khắp toàn thân.
Vệ Lăng chưa từng nhìn thấy mặt này của Tần Thanh Man.
Mặt này là xinh đẹp, cũng là quyến rũ.
"Vợ." Huyết áp của Vệ Lăng tăng cao, hô hấp cũng mang theo khát vọng.
Tần Thanh Man không đáp Vệ Lăng, mà bàn tay tự nhiên vuốt ve cơ thể của Vệ Lăng, ngồi trên giường mình bắt đầu cởi quần áo.
Một chiếc áo len bị cô cởi tới ngây ngô lại tràn đầy quyến rũ.
Đường cong như ẩn như hiện càng cho người ta suy tưởng vô hạn.
Con ngươi của Vệ Lăng bởi vì huyết áp tăng lên có hơi đỏ, lúc này, hắn hối hận rồi, hối hận tại sao vừa nãy lại muốn trêu ghẹo Tần Thanh Man, vốn dĩ hắn thấy vợ rất xấu hổ chỉ muốn trêu một tẹo, kết quả hay rồi, người đã trêu được, hắn cũng bị 'báo thù' rồi.
Lòng báo thù của vợ hắn hơi nặng.
Dưới áo len của Tần Thanh Man là áo trong bó người, không hẳn là bó sát nhưng cũng không quá rộng, thiếu đi sự che chắn của áo len, phơi bày ra đường cong tuyệt đối.
Dáng người đẹp cứ bạo lộ như vậy trong mắt Vệ Lăng.
Hô hấp của Vệ Lăng càng dồn dập hơn một chút, hắn muốn dời tầm mắt đi, nhưng lại lưu luyến.
“A Lăng, cởi áo ngủ thôi." Trong đôi mắt to long lanh của Tần Thanh Man đều là phong tình, cô còn đang câu dẫn Vệ Lăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận