Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 71 - Trận chiến hơi lớn 6




Tần Thanh Man thấy Sở Sở không nói gì, biết trong lòng cậu nhóc vẫn còn chưa vừa ý, dứt khoát thêm chút lửa, nói: “Sở Sở, nếu em thật sự không thích A Lăng thì chị không cần anh ấy nữa.”
Vệ Lăng đứng ngoài cửa nghe thấy Tần Thanh Man nói vậy, thiếu chút nữa phá cửa xông vào.
Oan quá, quá là oan mà.
Hắn có phạm phải lỗi gì đâu, sao lại không cần mình rồi!
“Không được!”
Sở Sở không biết Tần Thanh Mạn đang lấy lùi làm tiến, còn tưởng rằng cô đang nói thật, lập tức thấy bối rối. Tuy hôm qua mới ở chung với Vệ Lăng không được bao lâu nhưng Vệ Lăng mang lại cho cậu nhóc một cảm giác vô cùng an toàn, cảm giác này còn vượt trên cả người cha không còn trong ký ức của cậu.
Cũng may mà nhờ Sở Sở kịp thời lên tiếng mới làm cho Vệ Lăng đứng ngoài cửa thở phào một hơi.
Vệ đại tướng quân bình thường vô cùng tỉnh táo lại có một ngày căng thẳng đến mức không khống chế được bản thân. Nếu mà để đám bạn cũ kia biết được hắn vì một cô gái mà lo được lo mất chắc chắn sẽ cười nhạo mình làm chồng mà mất uy.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Vệ Lăng đột nhiên sa sút hẳn đi.
Không về được nữa rồi, hắn đã tử trận ngay trên chiến trường, bây giờ hắn đã là người của hơn một nghìn năm sau, mà những người bạn cũ kia cũng đã hóa thành một dòng ghi chép trong lịch sử, ngay cả cuộc đời của hắn cũng chỉ có rải rác vài dòng ghi chép. Từ lâu hắn đã không còn phải là Vệ đại tướng quân thống lĩnh triệu binh nữa rồi.
Có lẽ Tần Thanh Man ở trong phòng không biết mấy câu nói của mình đã khơi gợi lại ký ức của Vệ Lăng, cô vẫn còn đang đùa Sở Sở, “Sao thế, không phải em ghét A Lăng hả? Em không thích A Lăng, chị sẽ đổi đối tượng kết hôn, đổi đến khi nào đối được người em thích, em có thể chấp nhận mới thôi.”
Sở Sở không biết Tần Thanh Mạn đang trêu mình, thấy vẻ mặt Tần Thanh Man rất nghiêm túc liền lập tức bối rối, nói tốt cho Vệ Lăng: “Chị, không phải em không thích anh Vệ, thật đó, em rất quý anh ấy.”
“Thích mà lại không muốn ngủ cùng giường với anh ấy?” Tần Thanh Man định giải quyết triệt để tai họa ngầm cho Vệ Lăng.
Sở Sở vội vàng vừa lắc lại vừa gật, nhăn nhó vài giây mới giải thích: “Chị, anh Vệ rất tốt, không phải em không thích anh ấy, chỉ là em có chút không quen ngủ chung giường với anh ấy, không nhìn thấy chị em sợ.”
“Sở Sở, em là con trai, chị là con gái, chúng ta sớm muộn gì cũng phải chia giường ra ngủ mà nhà chúng ta chỉ có hai cái giường đất, nếu em không ngủ với A Lăng thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể để A Lăng ngủ với chị, đúng không?” Tần Thanh Man tiêm trước một mũi dự phòng về việc sau này phải sống tự lập cho Sở Sở.
Nếu cô thật sự kết hôn với Vệ Lăng thì chắc chắn sẽ phải chia phòng, chia giường với Sở Sở.
Lại nói hiện giờ Sở Sở đã năm tuổi, đến tuổi phải chia phòng từ lâu rồi, nếu không phải trước khi xuyên qua hai chị em ngủ chung một giường, cộng thêm vóc dáng Sở Sở có vẻ phát triển không được tốt lắm thì Tần Thanh Thanh chắc chắn sẽ không ngủ chung phòng với Sở Sở.
Những lời này của Tần Thanh Man làm cho Vệ Lăng đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng Sở Sở trong phòng lại không được vui như thế. Khuôn mặt bé xíu của cậu nhóc nhăn lại, nói: “Không được, chị, chị không được ngủ chung giường với anh Vệ.”
Để chứng tỏ tính chính xác trong câu nói của mình, cậu nhóc dứt khoát vén chăn lên ngồi dậy, chăm chú nhìn Tần Thanh Man bày tỏ thái độ của mình.
Tần Thanh Man vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy lạ, hỏi một câu, “Tại sao thế?” Theo lý mà nói, Sở Sở còn nhỏ như vậy chắc hẳn cậu nhóc không hiểu được cái gọi là nam nữ khác biệt.
“Mẹ từng nói em phải bảo vệ chị, chị chưa lập gia đình thì không được ngủ chung giường với người khác.” Sở Sở nhớ rất rõ những lời này bởi vì những lời này là lúc mẹ qua đời đã nắm chặt tay cậu bé dặn dò một lần lại một lần.
Tần Thanh Man với tư cách là một linh hồn đến từ thế giới khác sau khi nghe những lời này liền sửng sốt một lúc, sau đó đã hoàn toàn đón nhận ngôi nhà này.
Chấp nhận Sở Sở, cũng chấp nhận cha mẹ đã mất của nguyên chủ.
“Được, chị không ngủ chung giường với người khác.” Tần Thanh Man nhét Sở Sở đã nằm xuống vào lại trong chăn.
Tuy trong phòng đã ấm lên không ít nhưng có ấm hơn nữa cũng không thể cứ nằm phơi ra ngoài không khí như vậy được, bị cảm thì phải làm sao. Trình độ chữa bệnh thời kỳ này không tốt được như sau này, bị cảm một trận cũng đủ để lấy mạng rồi.
Sở Sở bị bắt phải nằm vào trong chăn cũng không giở tính nóng nảy, cậu nhóc nhíu mày, cuối cùng đành phải nhượng bộ, “Chị, tối nay em sẽ đến phòng phía đông ngủ cùng với anh Vệ.” Cậu nhóc phải coi kỹ anh rể tương lai.
“Được.” Tần Thanh Man cười cong mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận