Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 132 - Đền bù đủ số lượng 3




Đền bù đủ số lượng 3
“Con bé Thanh Man không phải tìm được đối tượng rồi sao? Có đối tượng rồi sau này không ai dám làm gì với nhà họ nữa đâu.”
Có người phản bác một câu.
“Có đối tượng thì lại như thế nào, con bé Thanh Man là con gái, phải gả ra ngoài, nếu gả đi rồi, Sở Sở nhà nó mới có năm tuổi, một đứa bé năm tuổi làm sao phòng được trộm, nhìn thấy không, việc như hôm nay ở Tần gia sớm muộn gì cũng vẫn gặp phải thôi.”
“Sở Sở nhỏ như thế, con bé Thanh Man đi lấy chồng nhất định sẽ đưa đi cùng chứ?” Có người vẫn không tin Tần Thanh Man có thể bỏ mặc Sở Sở không quan tâm.
“Sở Sở là người bên nhà mẹ đẻ, nhà chồng nào có thể hào phóng mà nhận thêm một miệng ăn như thế, một khi nuôi ít nhất cũng phải đến mười mấy năm, nhà nào có thừa lương thực để làm chuyện tốt như vậy, cứ nhìn xem, sau khi con bé Thanh Man đi lấy chồng, Sở Sở nhà nó sớm muộn gì cũng bị mấy bà thím kia tính kế đến chết cho xem.”
“Ông đừng nói mấy lời không may mắn như thế, con bé Thanh Man không thể nào không quan tâm đến Sở Sở, lại nói, đối tượng nó tìm được là quân nhân, nghe nói còn là trung đoàn trưởng, chức to như vậy nuôi thêm một miệng ăn chẳng nhẽ cũng không nuôi nổi sao.”
“Đúng vậy, ông nhìn quả phụ kia của đồn chúng ta, sau khi con trai nhập ngũ đồ trong nhà đã dư dả hơn, có ăn có uống, cuộc sống so với chúng ta tốt hơn biết bao.”
“ Mấy bà thì biết cái gì, con bé Thanh Man là tìm được một người đàn ông có bản lĩnh, nhưng đàn ông thì không có người nhà sao, người nhà hắn bằng lòng nuôi thêm một đứa em vợ chắc? Hơn nữa, đến lúc Thanh Man có con của mình rồi thì sao? Thanh Man lại không có công việc gì, nó và đứa nhỏ đều dựa vào chồng nuôi, cứ thế nuôi cả nhà, nuôi con của mình còn được, nhưng nuôi người ngoài, lâu ngày rồi, trong lòng chồng nó sẽ không thay đổi sao?
“Ông nói thế cũng đúng, người xưa thường nói đông con thì nhiều phúc, nhìn xem thôn chúng ta ít trẻ con, là do không có nhiều lương thực không dám nuôi nhiều, nếu thực sự có điều kiện, nhất định sẽ sinh đến sáu bảy đứa, nhà đối tượng của Thanh Man vốn liếng càng nhiều, sinh con có thể càng đông, đông con mới nhiều phúc.”
“Thế mới nói sau khi con bé Thanh Man đi lấy chồng cuộc sống của Sở Sở sẽ không dễ dàng gì.”
……..
Sở Sở thế nhưng cũng không biết người dân trong đồn đang lo lắng cho cuộc sống sau này của mình, lúc này cậu còn đang ngồi bên cạnh Trịnh An Quốc làm dáng kéo căng khuôn mặt nhỏ, hai con ngỗng ở một góc trong phòng cũng không ngừng kêu a a a.
Trong nhà đến nhiều người lạ mặt như vậy, hai con ngỗng vừa khẩn trương vừa bất mãn.
Nhìn thấy hai con ngỗng hung dữ nhà Sở Sở, tầm mắt của mọi người trong phòng đều dừng lại trên người hai anh em Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân.
Hai người này trước từng bị hai con ngỗng kia hung hăng mổ qua.
Hiện tại chỉ cần nhìn áo bông mặc trên người như này thôi cũng vẫn có thể nhìn ra tình hình chiến đấu lúc trước thảm thiết đến mức nào, bởi vì hai con ngỗng bảo vệ chủ, áo bông trên người hai anh em Tần Kiến Minh đều bị ngỗng mổ ra không biết bao nhiêu là lỗ, lớp bông bên trong cũng rơi một ít ra ngoài, sau khi vá lại, lúc này cũng có thể nhìn ra hai con ngỗng lúc trước đã dùng hết sức thế nào.
Đều đã chịu qua thiệt như vậy rồi, mà vẫn dám tới nhà Tần Thanh Man trộm thịt, thật sự không biết sống chết mà.
Trịnh An Quốc chỉ hận rèn sách không thành thép phẫn nộ trừng mấy người Tần Kiến Quân một lúc lâu, tận đến khi dạo bọn họ đến mềm nhũn mới đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Sở Sở.
Trong khi chuyển ánh mắt, Trinh An Quốc ddirruf chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Thần sắc vẫn tính là ôn hòa mà hỏi Sở Sở: “Sở Sở, cái hố kia nhà cháu là do Vệ Lăng đào sao?” Hố sâu như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể đào được, người duy nhất ông có thể nghĩ đến chỉ có Vệ Lăng xuất thân quân nhân.
Sở Sở thật ra cái gì cũng không biết.
Nhưng cậu biết cái hố sâu kia là để bảo vệ thịt trong nhà, thế là mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn thấy Sở Sở gật đầu, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên trước sự lợi hại của Vệ Lăng.
Cái hố này khẳng định không phải xuất hiện từ sớm, bởi vì Vệ Lăng cũng chỉ mới đến đồn bọn họ có mấy ngày thôi, nhưng cứ trong mấy ngày như thế đào ra được cái hố sâu như vậy, thêm độ rộng của hố, bản lĩnh so với người bình thường mạnh hơn quá nhiều rồi.
Ở nơi nửa năm bao phủ trong băng tuyết, mặt đất dưới lớp tuyết đọng đã sớm cứng đến mức có thể so với đá rồi.
Ở nơi như vậy mà có thể trong vài ngày đào ra được cái hố như vậy, mấy người Trịnh An Quốc không thể không bội phục Vệ Lăng.
Xem ra, quân nhân so với tưởng tưởng của bọn họ càng mạnh hơn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận