Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 378 -




Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc nghe xong đề nghị của Tần Thanh Man là lập tức biết bọn họ đã nghĩ sai rồi, bọn họ vẫn luôn cho rằng sẽ có rất nhiều người đấu tranh cho bản thân mình, nhưng vận động là phải được thực hiện từ trên xuống dưới, không phải chỉ có đấu tranh trong công xã là đã có thể thay đổi được.
Điều cấp thiết lúc này những người kia muốn thay đổi chính là hiện trạng cuộc sống, là sự sống sót.
Con người, chỉ khi sống sót mới có thể nghĩ đến những cái khác được.
"Đồng chí Tần à, cô thông minh lắm, mong chờ sau này được cùng làm việc với cô." Chu Kinh Quốc lần đầu tiên chủ động vươn tay ra bắt tay với Tần Thanh Man, điều này cũng đại diện cho việc ông ta đã chính thức tán thành năng lực của Tần Thanh Man
Sau này có đối đầu với nhau hay không vẫn chưa nói rõ được, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng người của mình để thay thế vị trí của Tần Thanh Man nữa.
Chu Kinh Quốc nhìn ra được Tần Thanh Man là một người vừa thông minh, lại vừa có năng lực, người như vậy rất khó đối phó. Đối phó không xong, nói không chừng kẻ chịu thiệt chính là bản thân mình. Hiện tại chuyện đã đến nước này rồi, công lao nên thuộc về Tần Thanh Man ai cũng không đoạt đi được, ông ta cũng không đến mức mắt mù mà đi hao tổn tinh thần nữa."
"Đồng chí Chu, về sau tôi nhất định sẽ học hỏi từ ông."
Tần Thanh Man đã cho Chu Kinh Quốc đủ thể diện rồi.
"Học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau." Ở trước mặt Tần Thanh Man, Chu Kinh Quốc không dám khinh thường chút nào, bởi vì mới vừa nãy thôi, ông ta bỗng nhiên nghĩ rõ, có lẽ trước đó mình đã phải chịu thiệt ngầm của Tần Thanh Man.
Mà việc lúc trước mình xem nhẹ tuổi tác của Tần Thanh Man chính là căn nguyên của thiệt thòi này.
"Điều lệ chúng ta đã thương lượng xong rồi, vậy thì nhanh chóng chấp hành thôi, chẳng qua ở đây không phải công xã, chúng ta cũng không tiện điều động nhân lực lắm." Chu Kinh Quốc nhìn nhà ăn nhiều người như vậy có chút khó khăn.
Cảm thấy không có người nào cho mình tiện tay sử dụng cả.
Tần Thanh Man hiểu được ý của Chu Kinh Quốc, cúi đầu nói mấy câu với Trịnh An Quốc rồi mới lên tiếng: "Đồng chí Kinh Quốc, người dân của đồn Kháo Sơn chúng tôi chỉ duy trì trật tự, không tham dự vào những việc khác, ông có thể tìm những người trong nông trường đến làm trợ thủ."
Chu Kinh Quốc hài lòng gật đầu: "Vậy tôi tìm đồng chí Lưu Hòa Xương, cậu ta là chủ tịch công đoàn của nông trường, quen thuộc với công nhân viên ở trong nông trường, để cậu ta ra mặt làm việc cho các công nhân viên là thuận tiện nhất."
"Có thể, nhưng nếu chỉ chọn một người thì có chút không thích hợp lắm, như vậy đi, tôi cũng chọn một người."
Trịnh An Quốc cũng có tính toán của mình.
"Ông chọn ai?" Trong lòng Chu Kinh Quốc rất sốt ruột, lo lắng Trịnh An Quốc chơi đểu mình.
"Tôi chọn đồng chí Chu Bang Quốc, đồng chí Chu Bang Quốc phó quản lý nông trường, sau khi quản lý nông trường gặp chuyện, ông ấy là người có tiếng nói nhất trong nông trường." Trịnh An Quốc nói ra người mình đã sớm chọn xong.
Chu Kinh Quốc nghe thấy tên của Chu Bang Quốc liền trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Một người bối cảnh thân phận có vấn đề, ông ta không sợ đối phương dùng thủ đoạn.
Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc đạt thành nhất trí, Chu Bang Quốc và Lưu Hòa Xương lập tức thực hiện chủ đề của đại hội đấu tố dựa theo ý của hai người, đợi đến khi chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt và đội trưởng đội dân quân công xã Giang Nguyên Khôi chạy đến nơi, Trịnh Tuyết Tùng bên kia cũng đã sắp thu thập xong lời làm chứng.
"Đồng chí Minh Kiệt, đồng chí Nguyên Khôi."
Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc cùng chào đón hai người, Tiền Tương Dương cũng đang đứng bên cạnh Phương Minh Kiệt.
"Đồng chí An Quốc, đồng chí Kinh Quốc, có chuyện gì xảy ra vậy, làm sao lại xuất hiện tình trạng bao vây công an, sự việc quần chúng cản trở công an thi hành nhiệm vụ. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, không có ai bị thương chứ?" Phương Minh Kiệt bắt tay với Trịnh An Quốc và Chu Kinh Quốc xong liền nhanh chóng hỏi rõ tình hình.
Hôm nay ông ấy trực ban ở công xã, nhận được tin tức của Tiền Tương Dương cả kinh đến mức mồ hôi lạnh đều toát hết cả ra.
Cả quãng đường chạy tới trong lòng đều không bình tĩnh nổi, trông thấy cổng chính của nông trường không có tình trạng thảm liệt mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng nguyên nhân hậu quả của sự việc ông ấy vẫn còn chưa được biết rõ ràng, trước khi giải quyết vụ việc đương nhiên phải hiểu rõ đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận