Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 638 -




Tần Thải Vân cũng đã chết rồi, trước khi chết cũng biết lạc đường mà quay về. Đương nhiên Tần Thanh Man sẽ không vạch trần một chút tôn nghiêm cuối cùng của một người đã chết.
"Bí thư, vất vả cho chú đã cho mọi người tới cứu viện, chú lại còn vất vả giúp đỡ người dân và các chiến sĩ nhân dân xử lý những chuyện còn lại." Tần Thanh Man nhìn Trịnh An Quốc nói một câu khách sáo.
"Nha đầu Thanh Mạn, chú sẽ thăm hỏi, đều sẽ thăm hỏi, cháu nhanh chóng về nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện của nhà Tần Lỗi chúng ta sẽ hỗ trợ xử lý ổn thỏa." Trịnh An Quốc có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên gương mặt nhợt nhạt của Tần Thanh Man, nhanh chóng nhắc nhở cô về nhà nghỉ ngơi.
Con tin đối diện trực tiếp với tên bắt cóc là tốn nhiều sức lực nhất.
Huống hồ một mình Tần Thanh Man cứu bốn con tin, nếu không thì không chỉ có một mình Tần Thải Vân chết.
"Bí thư, đúng là hôm nay cháu hơi mệt, cháu xin phép về nhà nghỉ ngơi."
Tần Thanh Man cũng không khách sáo với Trịnh An Quốc nữa, nói câu đó với Trịnh An Quốc xong thì nhìn về phía mọi người đang tụ tập: "Bà con, những chuyện tiếp theo cũng không làm phiền mọi người nữa, tất cả mọi người hãy về nhà đi nghỉ ngơi, bên ngoài lạnh đừng để bị bệnh."
Mặc dù mọi người mặc rất nhiều quần áo, nhưng trong đám người này vẫn có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em. Sức khỏe của những nhóm người này đều không thể so với đàn ông khỏe mạnh hay là những sức lực của người trẻ tuổi. Họ đã chờ ở đây từ lúc nửa đêm bây giờ cũng là lúc quay về nhà nghỉ ngơi cho ấm áp.
"Nha đầu Thanh Mạn, cô cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa nhé, về nhà cứ lo nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện đã có đồn Kháo Sơn chúng ta lo liệu."
"Đúng thế, nha đầu Thanh Mạn, cô mau về nhà đi nghỉ ngơi, chúng tôi cũng trở về đây."
Lúc này người dân ở trong thôn đều rất nghe lời của Tần Thanh Man.
Từ lúc Tần Thanh Man dũng cảm lên kế hoạch muốn cứu người, lúc ấy mọi người đã tin tưởng và vô cùng nghe theo Tần Thanh Man, danh tiếng của Tần Thanh Man ở trong thôn đã ngang hàng với Trịnh An Quốc.
Đây cũng là chuyện mà Trịnh An Quốc thích nghe ngóng.
Năm nay công xã bỏ phiếu tuyển cử chủ nhiệm nữ, nhất định Tần Thanh Man không cần lo lắng, công lao hôm nay của Tần Thanh Man cũng đủ để cô có yên tâm có được vị trí chủ nhiệm nữ công xã này.
"Các đồng chí, tiếp theo sẽ phải xử lý chuyện của các chiến sĩ nhân dân, chúng ta phải tin tưởng quân đội nhân dân, quân đội nhân dân nhất định sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng và sẽ cho mọi người một lời giải thích. Giờ thì mọi người hãy về nhà đi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đừng để bị bệnh."
Trịnh An Quốc cũng bắt đầu đuổi các bà con về nhà.
"Ai da, chúng ta cũng trở về đi, nha đầu Thanh Mạn, cô và Sở Sở cũng mau về nhà đi." Mọi người đều nói lời tạm biệt với Tần Thanh Man.
Trước khi tạm biệt, tất cả mọi người nhìn thoáng qua đều khen ngợi sói con đang ở trong lòng của Sở Sở, tất cả mọi người đều đã được chứng kiến biểu hiện hôm nay của sói con.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra nhờ sói con đã tạo ra cơ hội cứu viện, người không thể tin ý cũng có thể nhận ra sói con rất trung thành, muốn bảo vệ chủ, giờ phút này cả đồn Kháo Sơn chấp nhận sói con rồi.
Bà con quá nhiệt tình, đúng là không nỡ nhìn Tần Thanh Man và Vệ Lăng cứ như vậy mà về nhà.
Chỉ có thể đứng yên tại chỗ dõi theo họ trước khi họ rời đi.
"Cô Thanh Mạn, cô là người lợi hại nhất đồn Kháo Sơn của chúng ta ạ." Tam Mộc đại diện cho cả đám nhóc chạy đến gần trịnh trọng lễ phép chào Tần Thanh Man một cái trước khi phấn khích chạy về bên cha mẹ, cậu bé cảm thấy trong những người mà cậu bé kính trọng phải thêm cả Tần Thanh Man vào nữa.
Đồng thời ánh mắt cậu bé nhìn về phía sói con cũng tràn ngập vui mừng.
Cậu bé muốn sờ vào sói con.
Nhưng mà Tam Mộc cũng biết sói con rất kiêu ngạo, cuối cùng cậu bé cũng không vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Những đứa trẻ khác cũng có suy nghĩ giống như Tam Mộc.
Tần Thanh Man đối diện với ánh mắt trong sáng của bọn nhỏ, cô dùng sức vẫy tay nhưng mà cô biết sói con cá tính kiêu ngạo, cô cũng sẽ không tự ý đồng ý cho bọn nhỏ vuốt ve sói con.
Cuối cùng người già, phụ nữ và trẻ con của đồn Kháo Sơn đều trở về nhà, chỉ có một ít người dân có sức khỏe tốt ở lại đi theo Trịnh An Quốc để hỗ trợ quân nhân xử lý hậu quả mọi việc.
Lúc Tần Thanh Man và Vệ Lăng về đến nhà, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đã về nhà đốt bếp lửa lên trước, còn đốt lửa ở dưới giường đất cho ấm.
"Uyển Thanh, Sở Sở, hai đứa đi ngủ đi, chị tắm rửa một tí cũng sẽ nghỉ ngơi."
Lúc trước Tần Thanh Man không chỉ bị tên bắt cóc bắt cóc, mà còn chạm vào máu trên người của Tần Thải Vân, cô phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể đi ngủ.
"Vâng ạ."
Sở Sở và Hoàng Uyển Thanh nhìn thoáng qua Vệ Lăng, sau đó khéo léo ôm sói con đã rửa sạch chân đi về căn phòng ở phía đông.
"Vợ, anh đi chuẩn bị đồ dùng tắm rửa cho em." Vệ Lăng xoay người định đi vào dọn bồn tắm.
"A Lăng." Tần Thanh Man gọi Vệ Lăng lại sau đó nhào vào lòng hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận