Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 622 -




“Chị Uyển Thanh, đừng sợ, chị em sẽ không sao đâu, chị em giỏi lắm đấy.”
Sở Sở bị Hoàng Uyển Thanh ôm rất chặt, cậu biết Hoàng Uyển Thanh đang sợ hãi nên vội vàng vừa dùng lời nói trấn an vừa đưa tay ra vỗ nhẹ sau lưng Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh nghe thấy lời trấn an của Sở Sở thì vô cùng xấu hổ.
Một người trưởng thành như cô ấy mà không bình tĩnh bằng một đứa trẻ.
Ngay tại lúc Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đang động viên tinh thần lẫn nhau, lời kêu gọi đầu hàng của Đinh Hướng Sơn cũng khiến cho Tam Lang, Tứ Lang chú ý.
Tứ Lang nhìn thoáng qua Tần Thanh Man đang bị mình chĩa súng vào, nở nụ cười: “Xem ra bắt cô là đúng rồi.”
Tần Thanh Man lười trả lời đối phương.
“Tam Lang, khống chế những con tin khác.” Tứ Lang cũng không để ý đến chuyện Tần Thanh Man có để ý tới hắn ta hay không mà chỉ ra lệnh cho đội viên bên cạnh, có an toàn rời đi được hay không thì còn phải xem lần đàm phán này.
Tuy nhiên trước khi đàm phán, cần phải có biện pháp để tránh việc người khác nói lung tung.
Mấy người Chu Hồng Hà vừa mới bị kéo về phòng khách, nhiệt độ trong phòng cao, qua một lúc, thân thể bọn họ không còn run rẩy nữa, cũng có thể nói chuyện nhưng mà miệng lại bị bịt kín.
Tần Thải Vân lập tức lôi đồ bịt miệng ra, ngừng đóng kịch.
Tần Thanh Man bị bắt, lúc này Tứ Lang lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, cô ta biết mình không thể trốn tránh được nữa nên rút súng ra chĩa thẳng vào Chu Hồng Hà trước mặt Tần Thanh Man.
Tuy rằng Chu Hồng Hà là người sinh ra và nuôi dưỡng cô ta nhưng từ lâu cô ta đã hận Chu Hồng Hà đến chết.
Súng của Tần Thải Vân nhắm thẳng vào Chu Hồng Hà, súng của Tam Lang nhắm thẳng vào Tần Kiến Minh, có thể nói ba kẻ bắt cóc đã khống chế ba con tin.
Tần Thải Vân nghĩ rằng Tần Thanh Man sẽ bị cảnh tượng trước mặt này làm cho khiếp sợ nhưng cô ta lại thất vọng.
Tần Thanh Man không hề khiếp sợ, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí cũng không thèm nhìn Tần Thải Vân lấy một cái.
Tần Thải Vân không hiểu lắm.
Vì sao đến lúc này rồi mà người này còn có thể bình tĩnh như vậy? Dáng người cô không hề cao to, bề ngoài còn có vẻ nho nhã yếu ớt, sao lại có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện như thế? Cứ như mọi chuyện đều ở trong dự đoán của cô vậy.
Tần Thải Vân không thể bình tĩnh nổi nữa, nhịn không được hỏi: “Cô không ngạc nhiên sao?”
Tần Thanh Mạn biết người mà Tần Thải Vân đang hỏi là mình, cũng không để Tần Thải Vân phải đợi lâu mà lên tiếng trả lời: “Dự theo tính cách và nhân phẩm của cô thì cho dù cô lựa chọn thế nào đi nữa cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Cô...” Tần Thải Vân cực kỳ không cam lòng.
Ngay tại lúc cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó thì giọng nói của Tứ Lang đúng lúc cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Nếu muốn sống rời khỏi đây thì ít nói nhảm thôi.” Hắn ta đang cảnh cáo Tần Thải Vân rằng bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí.
Ngoài nhà, Đinh Hướng Sơn lại bắt đầu kêu gọi đầu hàng một lần nữa: “Tất cả những người bên trong nghe đây, nếu không lên tiếng chúng tôi sẽ nổ súng.”
“Chúng tôi có con tin.” Tứ Lang chứng tỏ mình có lợi thế.
Cũng tương đương với việc bắt đầu đàm phán.
Tuy rằng hắn ta không biết cấp bậc trong quân của Đinh Hướng Sơn nhưng nếu đối phương đã ra mặt vào lúc này thì hắn ta có thể đưa ra yêu cầu với đối phương, chỉ cần đưa ra yêu cầu thì sẽ có người quyết định được.
Đinh Hướng Sơn vẫn chờ bọn bắt cóc trong phòng đáp lời.
Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Tứ Lang, ánh mắt của cậu ấy lập tức nhìn về một phía.
Tuy rằng không nhìn thấy người nhưng cậu ấy biết bọn bắt cóc đang trốn ở vị trí đó, có điều vị trí đó là góc chết, chướng ngại vật ở xung quanh lại rất nhiều, cho dù đứng ở góc độ nào cũng không thể bắn trúng được.
Hơn nữa, tường thật sự quá dày, đạn không thể xuyên qua được.
Trong khoảnh khắc này, Đinh Hướng Sơn biết ngay bọn bắt cóc có kinh nghiệm phong phú.
“Các anh có yêu cầu gì?” Vì con tin, Đinh Hướng Sơn không thể không thỏa hiệp.
Tứ Lang cũng đã chờ những lời này từ lâu, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn: “Chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe, đưa chúng tôi rời khỏi biên cảnh.” Lúc này hắn ta không còn nghĩ đến chuyện có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không nữa mà nghĩ đến mạng sống trước.
“Được, chúng tôi lập tức chuẩn bị xe cho các anh.”
Đinh Hướng Sơn đáp ứng yêu cầu của Tứ Lang ngay lập tức.
“Đừng có giở trò gì đấy, chúng tôi sẽ kiểm tra, xe phải đầy xăng, hơn nữa phải chuẩn bị sẵn cả đồ ăn ngon. Nếu dám giở trò gì thì chúng tôi sẽ giết con tin trong tay.” Những lời tiếp theo của Tứ Lang truyền ra ngoài.
“Được.”
Đinh Hướng Sơn vẫn đáp ứng ngay lập tức.
Nhưng mà cậu ấy lại đưa ra yêu cầu của mình: “Chúng tôi phải nhìn xem con tin có an toàn không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận