Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 794 -




Đồn Kháo Sơn bọn họ cũng là bởi vì cách thị trấn hơi xa, nên số lượng con em có thể kiên trì đi học đến cấp ba đặc biệt ít.
Tần Thanh Man nghe câu trả lời của Trịnh An Quốc, nhịn không được nhìn Sở Sở đang ngồi bên cạnh mình một cái.
“Chị, em không sợ dậy sớm, em có thể dậy sớm.”
Sở Sở trái lại còn an ủi Tần Thanh Man. Từ sau khi cùng Vệ Lăng tập luyện, mỗi ngày cậu đều dậy sớm, vài tháng này đã quen rồi.
“Ừm.” Tần Thanh Mạn duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, cùng lúc đó, trong đầu cũng nghĩ đến chuyện đầu xuân tuyết tan cần phải sửa chữa xxx nhà ở khu gia đình ở sư đoàn.
Khu gia đình được thành lập nhất định sẽ suy xét đến vấn đề đi học của con cái quân nhân.
Chỉ là không biết Sở Sở có phù hợp với tiêu chuẩn con em trường học không.
Mấy người Trịnh An Quốc nói đến vấn đề xin xây trường học, lời càng nói càng nhiều thêm: “Thật ra việc xin xây trường tiểu học ngược lại là khá dễ dàng, đồn chúng ta có phòng ốc bỏ trống, thu dọn chút là có thể cải tạo thành trường học.”
Tần Thanh Man quen thuộc phòng ốc trong đồn, nghĩ một chút, lập tức nói: “Chú Trình, ý chú là nói đến điểm thanh niên tri thức à?”
Đồn của bọn họ cũng có điểm thanh niên tri thức, chỉ là lâu nay không tiếp nhận thanh niên tri thức, mới để trống nhiều năm.
Nhà ở để trống, nhưng lại rất tốt.
“Đúng vậy, là điểm thanh niên tri thức.” Tiền Tương Dương tiếp lời nói: "Thực ra chuyện phòng ốc không thực sự là vấn đề, chủ yếu là người tài khó kiếm, người có thể dạy học nhất định phải là phần tử tri thức, nhưng ở chỗ chúng ta…”
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cùng lúc thở dài một hơi.
Chỗ bọn họ không phải là không có phần tử tri thức, nhìn đám thanh niên đông đảo ở trong khu nông trường Hồng Kỳ là biết thị trấn Hồng Kỳ bọn họ có bao nhiêu phần tử tri thức.
Vốn dĩ thanh niên tri thức đến chi viện cho biên giới có sự giúp đỡ rất lớn trong mảng giáo dục này. Nhưng thái độ của người dân địa phương cũng không có ý để thanh niên tri thức đi dạy học, mà là để thanh niên tri thức tham gia lao động, kiếm công điểm.
Thể chất của đa số thanh niên tri thức đều tương đối như nhau, người làm công việc trí óc cứ phải để làm công việc tay chân, thể chất nếu như kém một chút thì kiếm công điểm cũng nuôi sống không nổi bản thân, cứ như này, quả là lẫn lộn đầu đuôi.
“Chú Trình?” Tần Thanh Man cũng cảm thấy kỳ lạ.
Thông thường mà nói, bọn họ thanh niên tri thức đây là đến chi viện cho biên giới, mà chi viện cho biên giới không nhất định đều phải vùi đầu vào trong đất làm việc, hoàn toàn có thể chi viện giáo dục, đơn vị cơ quan, thậm chí là các ngành các nghề đều có thể thu nhận đám thanh niên tri thức có kiến thức này, dù sao thanh niên tri thức chi viện cho biên cương không giống với những nơi khác.
Nhưng kết quả đám thanh niên tri thức này vẫn gặp phải đãi ngộ giống như khắp nơi trên cả nước.
Trịnh An Quốc nhìn ánh mắt Tần Thanh Man lập tức biết Tần Thanh Man muốn hỏi gì, bất đắc dĩ nói một câu: "Ủy ban Cách mạng.”
Tần Thanh Man hiểu rồi.
“Chúng ta đây cũng tính là tốt rồi, phần lớn thanh niên tri thức đến đây đều sắp xếp tới các nông trường làm việc, nếu như là nơi khác, hầu như đều bị sắp xếp đến các đội sản xuất, thôn, đồn, đó mới đích thực là về nông thôn.” Tiền Tương Dương bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu.
Tần Thanh Man lập tức đã hiểu rõ xã trưởng Phương Minh Kiệt của công xã Hồng Kỳ có tác dụng chân chính là gì.
“Cháu hy vọng công xã của chúng ta có thể thực sự phát triển.” Tần Thanh Man là người của đời sau đến đây, biết rất rõ tầm quan trọng của nhân tài, tri thức là lực lượng, đây không chỉ là một câu khẩu hiệu.
“Chú cũng cảm thấy nên để bộ phận thanh niên tri thức phát huy tác dụng thực sự một cách thích hợp, mà không phải là ở ruộng điền đào đất, cày ruộng, trồng lúa.” Trịnh An Quốc hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong câu nói của Tần Thanh Man.
Tiếp xúc với Tần Thanh Man càng lâu, ông ấy càng hiểu rõ Tần Thanh Man thông minh bao nhiêu.
Dường như trời sinh nên ở trong quan trường, rất nhiều lời không cần nói đã hiểu rõ, chỉ điểm một chút đã thông, giao lưu với người như thế này vô cùng thoải mái, cũng không cần lo lắng hoạ từ miệng mà ra, dù sao có vài việc dựa vào hiểu ngầm cũng có thể hoàn thành.
Mọi người nói về vấn đề giáo dục, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Sắp đến gần đồn Kháo Sơn trên xe trượt tuyết thắp lên một ngọn đèn dầu, có đèn dầu chiếu sáng, cả xe lập tức tràn ngập cảm giác ấm áp.
Trời lạnh, đến đồn Kháo Sơn, mọi người cũng không tụ tập, mà là ai về nhà nấy.
Ngày hôm sau còn phải đi làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận