Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 198 - Vợ của Vệ trung đoàn trưởng là người nào? 2




Nhà Chu Hồng Hà ở cách vách hai ngày nay không khí rất u ám.
Thứ nhất là do vết thương của Chu Hồng Hà vẫn chưa khỏi khiến cho tâm trạng không yên, thứ hai là do hai đứa con trai nhà bà ta đều bị trưởng ban an ninh bắt vào thôn làm việc, trời vừa sáng đã phải rời giường, thời tiết lạnh như vậy, bà ta bởi vì lo lắng cho con trai mà sốt ruột đến bực bội.
Nhưng dù có khuất nghẹn đến đâu thì bà ta cũng không dám làm gì ầm ĩ nữa.
Chu Hồng Hà bị giày vò đến phát sợ rồi.
Lãnh đạo thôn bà ta không trêu nổi, Tần Thanh Man bà ta cũng không động vào được, chỉ có thể khiêm tốn làm người.
Tinh thần Chu Hồng Hà không tốt, Tần Lỗi cũng ủ rũ bơ phờ, tóc và mặt ông ta bị thương một chút do cú đá trước đó của Lưu Tam Côn, trên mặt bôi thuốc xong liền không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là tóc bị đốt đến lởm chà lởm chởm, giữa mùa đông cũng không thể cắt tóc, chỉ có thể ở trong nhà cũng phải đội mũ.
Vì thế Tần Lỗi cũng chẳng muốn nói chuyện.
Trong nhà không có ai nói chuyện do vậy cũng trở nên âm u lạnh lẽo.
Đến cả Tần Thải Vân cũng phải cẩn thận từng li từng tí cất giấu kĩ suy tính của mình, đối với việc chăm sóc Chu Hồng Hà cũng càng là tận tâm tận lực, bởi vì sợ Chu Hồng Hà gây rắc rối cho cô ta, dù sao ở bất cứ thời đại nào, hiếu thuận cũng như một ngọn núi lớn đè lên trên đầu mỗi người.
Tần Thải Vân hôm nay dậy sớm cực kỳ, gần như là lúc hai anh em Tần Kiến Minh rời giường thì cô ta cũng dậy.
Sau khi thức dậy vẫn luôn ở trong nhà bận rộn làm việc.
Bận tới bận lui, dù sao cũng không thấy rảnh rỗi lúc nào.
Mùa đông củi trong nhà tiêu hao nhanh, đồ đạc chất đống trong nhà Tần Thải Vân lại nhiều, lúc này cô ta vừa mới ôm theo một bó củi lớn từ trong sân chuẩn bị đi vào nhà, liền nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
Đồn bọn họ tính ra tương đối hẻo lánh, gần như chẳng có xe nào vào thôn mấy.
Tần Thải Vân vừa nghĩ như vậy mặt liền biến sắc.
Bởi vì cô ta nghĩ đến đối tượng của Tần Thanh Man, nghe nói người ta là quân nhân cấp đoàn ở sư bộ XXX, quân nhân ở cấp bậc này là có đủ điều kiện để lái xe rồi, nghe nói hôm qua xe của sư bộ vào thôn bọn họ, cho nên đây là xe đến nhà Tần Thanh Man sao?
Không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì, Tần Thải Vân ma xui quỷ khiến mà co rụt người lại nấp sau đống củi, sau đó thò đầu ra nhìn sang cổng nhà Tần Thanh Man.
Phía xa, một chiếc xe Jeep "oai phong lẫm liệt" bình ổn lái về hướng nhà Tần Thanh Man.
Cách nhà Tần Thanh Man càng lúc càng gần, gần đến mức Tần Thải Vân có thể nhìn thấy rõ hai người bên trong xe, Vệ Lăng cô ta đã từng thấy qua từ xa, biết là đối tượng của Tần Thanh Man, nhưng người đàn ông có dáng vẻ không lớn tuổi lắm còn lại thì cô ta không biết, nhưng người có thể ở cùng với Vệ Lăng thì nhất định cũng phải là quân nhân có địa vị tương đương với hắn.
Tần Thải Vân tim đập như sấm dồn mà nín thở.
Nhà họ Tần, lúc Vệ Lăng bấm còi đã được Sở Sở vừa rửa xong hành nghe thấy, cậu bé đặt hành lá xuống sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Thanh Man, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng khoác áo bông lên rồi xông ra ngoài.
"Anh rể, anh rể ơi—"
Âm thanh vui sướng của đứa nhỏ vang lên bên ngoài phòng.
Không chỉ dẫn tới sự chú ý của Vệ Lăng và Đỗ Hoành Nghị, mà cũng làm Hoàng Uyển Thanh đang ngủ ở phòng phía tây giật mình tỉnh giấc.
Hoàng Uyển Thanh một lúc liền ngồi dậy từ trên giường, vén rèm cửa sổ lên, qua khe hở nhìn xem bên ngoài một chút, chờ lúc nhìn thấy xe của Vệ Lăng, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vội vàng vàng đứng dậy mặc quần áo.
Xấu hổ quá, đến nhà người khác làm khách không chỉ không giúp đỡ người ta thì thôi, lại còn ngủ quên mất.
Càng vội vã lại càng lộn xộn, Hoàng Uyển Thanh mất cả buổi vẫn chưa mặc xong quần áo, cũng vào lúc này, cửa phòng đóng chặt được gõ vang, giọng nói ôn hoà của Tần Thanh Man đúng lúc từ bên ngoài truyền vào, "Uyển Thanh, không cần gấp gáp, mấy người A Lăng còn phải chuyển đồ, sẽ không vào nhà ngay đâu."
"Tôi… tôi biết rồi."
Được Tần Thanh Man nhắc nhở, Hoàng Uyển Thanh nhẹ nhàng thở phào một hơi, tay chân cuối cùng cũng không còn lộn xộn như thế nữa.
Chỉ cần không hoảng hốt, làm việc cũng sẽ không rối loạn, Hoàng Uyển Thanh một hai phút sau đã mặc quần áo gọn gàng, không kịp thu dọn chăn nệm, cô ấy lao ra khỏi phòng, đi làm vệ sinh cá nhân.
Lôi thôi nhếch nhác mà gặp chủ nhà là rất mất lịch sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận