Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 107 - Sự tin tưởng của sói đầu đàn 4




Vệ Lăng để ván trượt tuyết dựa bên vách núi, hai ba cái liền trèo lên vách đá, đến bên cạnh sói đầu đàn, trước khi ngồi xuống liền vươn tay xoa xoa đầu sói.
Sói đầu đàn bị vò rối bộ lông "bảnh bao":"....." Con người thật đáng ghét.
"Tiểu Hắc, mày gọi tao đến có việc gì thế". Không cần biết sói đầu đàn có thể nghe hiểu lời mình nói không, liền trực tiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Không biết có phải do nghe hiểu lời Vệ Lăng nói không, sói đầu đàn liền nhấc người dậy, lắc lắc lông trên mình, chờ đến khi toàn thân sáng bóng mềm mượt tự nhiên rủ xuống mới nhấc cái chân cao quý bước qua người Vệ Lăng đi về hang động ở phía sau.
Kia chính là hang ổ của bầy sói.
Nhìn dáng vẻ cao ngạo của sói đầu đàn, Vệ Lăng trực tiếp nằm xuống phiến đá, học theo dáng vẻ sưởi nắng của sói đầu đàn lúc trước.
Sói đầu đàn đi mấy mét mới phát hiện Vệ Lăng không có đi theo, quay đầu lại.
Sau đó toàn thân sói liền cứng ngắc tại chỗ.
Tên nhân loại này sao có thể đáng ghét như thế chứ!
Vệ Lăng chẳng thèm quan tâm sói đầu đàn hài lòng hay bất mãn, nằm rạp đến thoải mái vô cùng, hắn cũng đã giúp diễn kịch một ngày rồi, không thưởng thì thôi đi, lại còn thích tỏ vẻ với hắn, hắn mới không cần.
Sói đầu đàn đứng yên đợi mấy phút, thấy Vệ Lăng thực sự không để ý đến mình, cuối cùng chỉ có thể nâng bàn chân cao quý bước tới bên người Vệ Lăng.
Cúi đầu, cắn lấy vạt áo của Vệ Lăng, dùng sức kéo đi.
"Đừng có kéo, kéo rách là tao không có quần áo mặc đâu, mày muốn làm gì?" Vệ Lăng bất đắc dĩ hỏi một câu.
Hắn với con sói đầu đàn này đúng là không đánh thì không quen biết, từ khi đi đến nơi biên cương hoang vu hẻo lánh này, hắn đã hoàn toàn hoà nhập vào nơi đây, khi không huấn luyện sẽ vào núi mỗi ngày, lúc huấn luyện cũng không cách núi quá xa.
Có lần hắn lên núi một mình gặp được sói đầu đàn.
Đều mang tâm thế cao ngạo của kẻ làm chủ, gặp mặt nhất định phải người sống ta chết mới thôi. Cơ thể của Vệ Lăng không phải cơ thể trước kia, cho nên không được linh hoạt lắm, cùng với sói đầu đàn coi như miễn cưỡng tính là ngang cơ, không ai làm gì được ai.
Nhưng thù cũng kết rồi.
Về sau cứ gặp mặt lần nào là đánh lần đó, đánh nhiều rồi, liền đánh ra quan hệ như bây giờ.
Không thắng hoàn toàn sói đầu đàn, Vệ Lăng cũng tự có chút hẹp hòi, đặt cho sói đầu đàn một thân lông bạc cái tên Tiểu Hắc, mặc kệ sói đầu đàn có thích hay không, dù sao thì cứ gặp mặt hắn lại gọi Tiểu Hắc.
May là sói đầu đàn không hiểu Tiểu Hắc có ý nghĩa như thế nào, nếu không chắc chắn sẽ cùng Về Lăng đánh đến ba ngày ba đêm.
"Ngaooo….." Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ trong họng sói đầu đàn.
"Được rồi, đừng kéo nữa, đừng kéo nữa, để tao đi xem." Vệ Lăng thấy sói chịu khuất phục, cũng cảm thấy lực kéo của sói đầu đàn, đoán được thực sự có chuyện, đứng dậy theo sói đi vào trong hang.
Vệ Lăng từ trước giờ chưa từng vào hang sói này, đây là lần đầu tiên.
Lúc đi vào cũng mang theo sự cảnh giác.
Dù sao hắn cũng chỉ quen mỗi sói đầu đàn, không có giao tình gì với những con sói khác, nếu mà xảy ra sai lầm gì không đáng có thì rất phiền phức..
Cũng may "lang phẩm" của sói đầu đàn coi như không tệ, hắn không nhận thấy sự công kích nào.
Mấy phút sau, Vệ Lăng dừng bước.
"Ngaoooo…." Sói đầu đàn lay lay ống quần Vệ Lăng, tâm trạng có chút nôn nóng".
Vệ Lăng cười khổ, ngồi xổm xuống trấn an sói đầu đàn đang nóng nảy, “Tao không biết đỡ đẻ, thật sự không biết đâu."
Trên mặt cỏ khô phía trước có một con sói đen, là đen thực sự, là cái loại đen đến phát sáng ấy.
Nhìn thấy sói đen cái Vệ Lăng nghĩ đến đầu tiên chính là mình đặt tên cho sói đầu đàn quả thật đúng đắn, thế mà lại kim ốc tàng kiều hẳn một con sói đen như thế này cơ đấy.
"Hú hú——"
Sói đen nằm trên cỏ nhìn Vệ Lăng đầy cảnh giác, trọng miệng phát ra những tiếng hú hú để cảnh cáo, cũng cố gắng che đi cái bụng to, nhưng mà bụng nó thực sự to quá, căn bản là không thể dấu được.
Sói đầu đàn thấy Vệ Lăng vẫn một mực không động, sốt ruột không thôi, nhịn không được dùng đẩu ủi ủi Vệ Lăng, đồng thời cũng hú hú vài tiếng với sói đen.
Một con người như Vệ Lăng thế mà lại nghe ra được trấn an cùng nhu tình trong tiếng hú hú của Tiểu Hắc.
Nhận được trấn an của Tiểu Hắc, sói đen rốt cục cũng không còn phòng bị Vệ Lăng như thế nữa, đem bụng lật về hướng Vệ Lăng.
Dưới cái đẩy của Tiểu Hắc, Vệ Lăng không thể không lại gần sói đen kiểm tra tình hình.
Qua kiểm tra, hắn phát hiện sói đen chắc hẳn là lần đầu mang thai, đứa bé trong bụng khá to, nhất thời có chút khó sinh, Tiểu Hắc mới để mình nghĩ cách nhưng mà hắn thì có thể có cách gì được chứ.
Hắn không biết đỡ đẻ.
Cẩn thận sờ lên bụng sói đen, từ hình dạng nhô lên, Vệ Lăng đoán bên trong có hai con non.

Bạn cần đăng nhập để bình luận