Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 133 - Đền bù đủ số lượng 4




Đền bù đủ số lượng 4
Trong nhà Sở Sở đứng rất nhiều người, nhưng Trịnh An Quốc không lên tiếng, nên mọi người đều giữ im lặng.
Trịnh An Quốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Sở Sở, có rất nhiều lời không thể nói ra khỏi miệng, đứa bé nhỏ như vậy, cho dù cùng đứa bé bàn bạc cũng chẳng bàn ra cái gì, nghĩ một lúc, ông ấy chỉ có thể hỏi: “Sở Sở, chị cháu khi nào mới trở lại?”
Chuyện mấy người Tần Kiến Quân đến nhà Tần Thanh Man trộm đồ có thể to mà cũng có thể nhỏ, chủ yếu là xem thái độ của người trong cuộc như thế nào.
Những người khác nghe thấy Trịnh An Quôc hỏi đến Tần Thanh Man, lập tức hiểu ra ngay là có chuyện gì, chỉ có sắc mặt cả nhà Tần Lỗi là khó coi.
Trước đó Tần Thanh Man cùng nhà ông ta mới phân rõ giới hạn, lúc này lại phạm lỗi trên tay đối phương, có thể nói là thù mới hận cũ, không trả đũa là đã không tệ rồi, cái thóp tự đưa đến cửa như này sao có thể không lợi dụng mà nắm lấy được.
Tần Lỗi lo sợ bất an nhìn Trịnh An Quốc, muốn thể hiện ý nghĩ của mình.
“Cậu câm miệng, không hỏi tới thì đừng có mở mồm.”
Người trong phòng bây giờ cũng không nhiều, Trịnh An Quốc liếc mắt liền nhìn thấy biểu cảm của ông ta, lo lắng ông ta lại nói ra hay làm ra chuyện gì khiến mình khó xử, liền dứt khoát cường ngạnh để ông ta im miệng lại.
Tần Lỗi bị quát lớn, dọa đến giật mình một cái, cũng không dám lỗ mãng nữa.
Sau khi ở trong phòng ấm áp ba người Lưu Tam Côn cùng hai anh em Tần Kiến Minh bị rơi xuống hố cả buổi cuối cùng cũng bình thường lại, bình thường lại rồi nước mũi liền tuôn ra ào ào.
Đối mặt với Trịnh An Quốc, bọn chúng căn bản không dám lau, chỉ có thể để nước mũi uốn lượn chảy xuống.
Sở Sở không chịu nổi.
Nhà cậu thích sạch sẽ, sao có thể nhịn được nước mũi của mấy người kia rớt xuống nhà mình, cho nên cậu bé liền đứng lên nói với Trịnh An Quốc: “Ông bí thư ơi, chị cháu không ở nhà, mọi người có thể sang nhà khác chờ được không, cháu buồn ngủ lắm, muốn đi ngủ cơ.”
Trịnh An Quốc lúc này mới nhận ra bọn họ lúc này đợi ở nhà Tần Thanh Man không được thích hợp lắm.
Đứng dậy, Trịnh An Quốc vẻ mặt ôn hòa nói với Sở Sở: “Là do ông suy nghĩ chưa chu toàn, thế này đi, chuyện này đợi chị cháu về rồi xử lý tiếp, cháu đi ngủ sớm chút, đóng kỹ cửa nẻo trong nhà, không sẽ bị lạnh đấy.”
“Vâng ạ.”
Sở Sở ngoan ngoãn tiễn người ra khỏi cửa.
Vừa hay nước mũi của ba người Lưu Tam Côn vẫn chưa kịp rơi xuống đất.
Đóng cổng lại, Sở Sở cầm đèn đi vệ sinh, vừa nãy vội vàng bắt trộm, cậu vẫn còn chưa kịp đi tiểu nữa.
Nước tiểu nhịn bao nhiêu lâu cuối cùng cũng trút hết được đi.
Đi vệ sinh xong, Sở Sở cẩn thận từng chút một đi về phòng.
Đi qua bên cạnh giếng, cậu không nhịn được thăm dò nhìn hố sâu một cái, sâu quá, cũng trơn trượt nữa, anh rể cậu lợi hại quá đi.
Mang theo sự sùng bái đối với Vệ Lăng, cậu bé đi vệ sinh xong liền rửa sạch tay rồi chui vào trong chăn.
Ổ chăn cũng không vì không có người mà lạnh, mặt giường lúc nào cũng được nhiệt độ ấm áp bao phủ, điều này khiến Sở Sở vừa lên giường một lúc đã yên tâm ngủ mất rồi.
Lúc chưa bắt được trộm, cậu còn lo thịt trong nhà bị người khác nhòm ngó, từ khi nhìn thấy cái hố kia, cậu bé liền không hề cảm thấy lo lắng chút nào nữa.
Cậu tin trong nhà vẫn còn những cái hố như thế này nữa, cũng tin rằng một màn giết gà dọa khỉ hôm nay cũng đã dọa được những người khác rồi, chắc chắn sẽ không còn ai dám động đến thịt nhà cậu nữa đâu.
Cùng với sự tự tin như vậy, đứa nhỏ liền ngủ một giấc đến sáng luôn.
Sở Sở ở nhà ngủ đến an ổn, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương mới đau đầu muốn chết đây này.
Rời khỏi nhà họ Tần, muốn xử lý ba người phạm tội này nhất định phải có sân bãi riêng, không thể đến nhà ai để xử lý được.
“Bí thư, nếu không, đi Tri Thanh Điểm [1] đi.” Tiền Tương Dương đề nghị với Trịnh An Quốc.
[1] Nơi ở của những thanh niên tri thức.
Nơi ở của những thanh niên tri thức.
Đồn bọn họ đúng là có Tri Thanh Điểm, chỉ là rất lâu rồi không dùng đến, đã lâu rồi không có thanh niên tri thức nào được cử tới, cho nên nơi đây khá hoang phế, chẳng qua Tri Thanh Điểm mọi thứ đều có đầy đủ, chỉ cần đốt lửa cho nhiệt độ phòng tăng lên là được ngay, chẳng qua trước mắt không có củi lửa thôi.
"Lấy củi của nhà Tần Lỗi và Lưu Quân đi."
Trịnh An Quốc đêm hôm khuya khoắt rồi còn phải ngồi nghĩ xem xử lý mấy người Tần Kiến Minh như thế nào, đã rất tức giận rồi, nghe thấy Tri Thanh Điểm không có củi lửa liền trực tiếp nói luôn.
Bí thư thôn cũng đã lên tiếng rồi, chuyện này chắc chắn cứ quyết định như vậy.
Tần Lỗi cũng không dám nói nhà mình không có củi, ông ta còn có hai đứa con trai, nếu Tri Thanh Điểm không đốt lửa, hai đứa nhỏ nhất định sẽ bị đông cứng mất, nếu thế trong nhà sẽ thiếu đi hai sức lao động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận