Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 139 - Tiếng khóc khiến người ta sợ hãi 2




Ôm eo của Tần Thanh Man, Vệ Lăng chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người đều mở ra, lòng bàn tay phủ trên eo của Tần Thanh Man dần ướt đẫm mồ hôi.
Mặt nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Quá gần rồi, hắn và Tần Thanh Man kề bên nhau quá gần rồi, gần đến mức hắn có thể nghe được Tần Thanh Man hít thở mang theo hơi ẩm, cũng có thể ngửi được mùi thơm tự nhiên trên người Tần Thanh Man, mà những mùi này hòa chung một chỗ đối với hắn mà nói chính là sự mê hoặc cực hạn.
Vệ đại tướng quân luôn luôn trầm ổn lúc này trong lòng đã rối loạn rồi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, ngay cả yết hầu cũng hơi run rẩy.
“A Lăng, ngủ đi.”
Sự thay đổi của Vệ Lăng, Tần Thanh Man nằm sát bên cạnh hắn đương nhiên cảm nhận được, lúc này cô đỏ mặt, vô cùng căng thẳng, dẫu sao trước đó hai người còn từng hôn nhau nữa.
“Ừm.”
Đối mặt với lời nhắc nhở của Tần Thanh Man, Vệ Lăng cố gắng hồi phục lại tâm trạng của mình, thậm chí vì để khôi phục ảnh hưởng của Tần Thanh Man đối với mình, hắn chủ động nhớ lại trận chiến mà hắn bỏ mình đó.
Vô số kẻ địch tấn công tường thành, tất cả binh sĩ trên tường thành đều đang chiến đấu, khói lửa nổi lên bốn phía, khói báo động xông thẳng lên trời, vô số kẻ địch bao vây bên người hắn, bên phía địch có mấy vị tướng trứ danh, cũng có chiến sĩ bình thường, đao kiếm trong tay mấy người bọn họ đều nhắm vào hắn.
“Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt”, Vệ Lăng cho dù dũng mãnh đi nữa, đấu qua đấu lại mấy trận sớm đã khiến hắn mệt mỏi kiệt sức.
Hắn không có sức lực nữa.
Sức lực cả người đều đang dần biến mất.
Nhưng thân hình của hắn đứng sừng sững kiên cường, hắn dùng thân thể của mình vì chiến sĩ của phe mình xây lên lá cờ vĩnh viễn không nói bại, dùng hết sức lực cuối cùng, dùng hết giọt máu cuối cùng, hắn đều kiên trì.
Cuối cùng, bọn họ cũng đợi được quân cứu viện.
Quân cứu viện chạy ào ào đến sau lưng bọn họ, là Thái tử tự mình dẫn quân đến.
Liều hết chút sức lực cuối cùng, Vệ Lăng đứng yên tại chỗ lập tức ném cây thương dài trong tay ra, cây thương dài thẳng tiến không lùi xuyên qua đám người, lao vào chủ soái của đối phương trong tiếng kinh hô đinh tai nhức óc của đám quân địch, sau đó hắn và chủ soái của phe địch ngã xuống cùng lúc.
Lần ngã xuống này mở mắt ra lần nữa chính là một thế giới khác.
Một thế giới hoàn toàn không giống với thời đại quá khứ.
Vũ khí của thời đại này chính là súng, các loại súng; là pháo, các loại pháo; còn có máy bay, xe tăng… vô số thứ từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua.
Những thứ đồ này đã tân tiến hơn gấp nhiều lần so với thời đại mà hắn đã từng sống.
May mắn hắn có ký ức của nguyên chủ, may mắn cái thân thể này của nguyên chủ có giữ lại điều kiện phản ứng theo bản năng, bằng không hắn có thể đã bị lộ sơ hở ngay ngày đầu tiên rồi.
Để không lộ ra sơ hở, sau lưng mọi người, Vệ Lăng cố gắng luyện tập vũ khí kiểu mới của thời đại này.
Mới có thể chân chính thế chỗ được.
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, mạch suy nghĩ của Vệ Lăng càng bay càng xa, trong lòng cũng bình tĩnh lại, cuối cùng ôm lấy Tần Thanh Man ngủ say.
Đã có kinh nghiệm thức dậy một ngày trước, ngày hôm sau hai người lần lượt thức dậy vô cùng ăn ý.
Đúng lúc tránh khỏi ngại ngùng.
Da gấu phơi trong bóng tối một đêm, trực tiếp bị đông lại cứng ngắc, gõ nhẹ một cái, lượng nước bên trong đã biến thành bột băng rơi xuống, lượng nước đã hết, da gấu hiển nhiên khôi phục lại sự mềm mại khô ráo.
Vệ Lăng cuộn da gấu lại vác lên trên người, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ trượt tuyết của hắn.
Da gấu xử lý xong, tay gấu đương nhiên cũng phải móc ra mang đi, đây chính là món ăn ngon có thể gặp chứ không thể cầu.
Tần Thanh Man biết bất kể sau này hay là hiện tại gấu đen đều là động vật quốc gia không cho phép săn giết, hiện tại nhờ phúc của bầy sói Tiểu Hắc cô mới có may mắn có được, tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của Tiểu Hắc.
Chút thịt gấu nướng tối hôm qua còn dư lại cũng được Vệ Lăng khẩy ra khỏi lò sưởi.
Có lá thông thật dày bọc lại, thịt không còn dính tro, dùng cành cây xuyên qua nướng trên lửa một chút, thịt gấu sau khi làm nóng đều vào miệng Tần Thanh Man và Vệ Lăng.
Xuống núi là việc tốn sức, trong bụng không có chút thức ăn sẽ không trượt tuyết nổi.
Tần Thanh Man cũng không chú trọng mới sáng sớm đã ăn như vậy, sau khi lót dạ mới cùng Vệ Lăng xuất phát xuống núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận