Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 396 -




Đối diện với nắm đen nho nhỏ đang leo lên ống quần mình, Tần Thanh Man vừa chấn kinh lại cảm thấy hơi ngoài ý muốn, một nắm béo tròn trùng trục, dù cho bốn móng vuốt rất có lực, nhưng trọng lượng thực tế của cơ thể lại không hề nhẹ, tựa hồ như cứ trèo lên được ba bước lại bị tụt xuống mất hai bước, đến cuối cùng vẫn còn đang ở trên bàn chân Tần Thanh Man cố gắng leo lên.
"Chị ơi, chó con ở đâu ra vậy?"
Sở Sở nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, kinh ngạc mở to hai mắt.
Lời này khiến Tần Thanh Man thực sự không biết trả lời như thế nào.
Sói con chưa đầy tháng đúng là rất giống chó con, hơn nữa, tổ tiên của loài chó chính là được tiến hóa từ sói mà thành.
Nhóc sói con màu đen vẫn còn đang rên hừ hừ cố gắng leo lên trên người Tần Thanh Man, trên người Tần Thanh Man có hơi thở quen thuộc khiến nó cảm thấy rất dễ chịu.
Tần Thanh Man trông thấy sói con leo lên thực sự rất vất vả, dứt khoát cúi người ôm nó vào trong lòng rồi đi ra ngoài.
Sói con nhỏ như vậy chắc chắn không thể nào tự mình đến được.
Quả nhiên, Tần Thanh Man vừa ra ngoài, đã trông thấy Tiểu Hắc ngồi chìm mình trong bóng đêm ở trước cổng.
Tiểu Hắc chính là sói đầu đàn của bầy sói ở trên núi, cả người lông bạc dài mềm mượt như tơ lụa, nếu không phải bị Vệ Lăng đặt cho cái tên là Tiểu Hắc thì nó hẳn là sẽ có cái tên càng thêm uy phong lẫm liệt hơn.
"Đại cẩu!"
Sở Sở chưa từng lên núi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy sói, cho nên trong bóng đêm mờ mịt cậu tưởng rằng Tiểu Hắc là chó.
Nghe thấy giọng của Sở Sở, Tiểu Hắc kiêu ngạo nhìn qua.
Tần Thanh Man:........ May mắn đứa trẻ nhà cô không để ý nhiều, không nhận ra đây là sói, nếu không nhất định sẽ bị dọa sợ đến kêu ầm lên, nếu mà thật sự như thế, đoán chừng cả đồn đều sẽ hoang mang.
"Sở Sở, bên ngoài lạnh, em trở về giường đợi chị, lát nữa chị quay lại ngay."
Tần Thanh Man không biết Tiểu Hắc tìm mình có chuyện gì, lại lo lắng Sở Sở nhận ra Tiểu Hắc là sói cho nên nhanh chóng kêu đứa nhỏ về phòng.
"Vâng."
Sở Sở cũng rất nghe lời, trả lời Tần Thanh Man một tiếng rồi trực tiếp ôm sói con ở trong lòng Tần Thanh Man đi mất.
Tần Thanh Man: !!!!
Tiểu Hắc: …….
Tần Thanh Man: ……..Không đúng, đây là sói, là bạn sói nhỏ có cha có mẹ đàng hoàng đó!
Tại lúc Tần Thanh Man và Tiểu Hắc đang đối mặt nhìn nhau, Sở Sở đã vô cùng vui vẻ ôm sói con trở lại phòng phía tây.
Có thể là do trên người Sở Sở có hơi thở của Tần Thanh Man, cho nên khi sói con vừa vào trong lòng Sở Sở còn giãy giụa một lúc, giờ liền dừng lại không làm ầm ĩ nữa, sau đó nhô mũi ra ngửi đông người tây ở trên người Sở Sở một lúc, cuối cùng không hừ không nháo mà đi theo Sở Sở.
Phòng phía tây có đốt lò sưởi, nhiệt độ trong phòng rất cao, sói con vừa vào phòng đã hưng phấn nhảy từ trong lòng Sở Sở xuống chạy khắp nơi.
Sự hưng phấn kia khỏi cần phải nói, nó khiến cơn buồn ngủ của Sở Sở đều tiêu tan hết, đi theo sau lưng sói con để trông nom, dợ nó không cẩn thận lại chui vào trong bếp lò, nếu thực sự chui vào trong bếp lò, vậy thì tiếc cho bộ lông xinh đẹp mượt mà kia lắm.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua phòng phía tây, không có cách nào, chỉ có thể quay đầu lại cười bất đắc dĩ với Tiểu Hắc, giải thích: "Cái này, Sở Sở không có ý đồ xấu đâu, chỉ là trông thấy nhóc con dễ thương quá mới ôm đi, mày cứ yên tâm, lát nữa sẽ trả lại cho mày ngay."
Cô cũng không quan tâm Tiểu Hắc có thể nghe hiểu hay không, dù sao cái gì cần giải thích thì nhất định vẫn phải giải thích.
Ánh mắt Tiểu Hắc lấp lánh nhìn Tần Thanh Man, trong mắt đều là sự nghiêm túc.
"Tiểu Hắc, làm sao vậy, mày tìm tao có chuyện gì?" Tần Thanh Man vừa hỏi Tiểu Hắc, vừa kêu Tiểu Hắc vào trong nhà, bên ngoài lạnh, dù cô biết sói không sợ lạnh, nhưng vẫn vô thức mời Tiểu Hắc vào nhà như mời con người.
Tiểu Hắc không hề di chuyển, chỉ lẳng lặng lắng tai nghe một lúc, sau đó nhẹ nhàng hú hú với Tần Thanh Man mấy tiếng rồi xoay người rời đi.
Rời đi rất nhanh, cơ hồ Tần Thanh Man còn chưa kịp gọi thì bóng dáng của Tiểu Hắc đã biết mất trong màn đêm.
Tần Thanh Man: ......!!! Tiểu Hắc, con của mình mà mày cũng không cần nữa à?!
Tần Thanh Man lẳng lặng đứng ở cửa một lúc lâu, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hắc xuất hiện thêm lần nữa, nghiêng tai nghe tiếng cười vui vẻ truyền đến từ phòng phía tây, cô đột nhiên hiểu ra Tiểu Hắc tại sao lại tới tìm mình.
Tần Thanh Man nhớ rõ Vệ Lăng đã từng nói với cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận