Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 278 - Tranh giành 2




Sờ cằm, Vương Thừa Bình nhìn thoáng qua hộp cơm toàn là dầu trong lòng mình một cái, vẫy tay ra hiệu cho vệ binh gác cửa tiến vào.
"Thủ trưởng, xin chờ chỉ thị." Vệ binh vừa tiến vào phòng làm việc lập tức kính lễ với Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương.
"Vệ Lăng đi đâu rồi?" Vương Thừa Bình hỏi vệ binh.
"Hình như là đến bộ phận hậu cần." Vệ binh cũng không rõ lắm, nhưng có thể căn cứ vào hướng rời đi của Vệ Lăng để đoán đại khái, đồng thời cậu ấy cũng biết chuyện lúc trước Vệ Lăng nhờ bộ phận hậu cần giúp đỡ.
"Lão Trương, đi, chúng ta đến bộ phận hậu cần xem xem."
Vương Thừa Bình vừa nghe liền biết Vệ Lăng đi tìm Hồng Vĩ.
Hồng Vĩ cùng Vệ Lăng có quan hệ khá tốt, nếu như sủi cảo thật sự còn nhiều, thằng nhóc Vệ Lăng này chắc chắn có khả năng sẽ tặng cho Hồng Vĩ một ít.
"Lão Vương, không được hay lắm đâu?" Uỷ viên chính trị Trương biết tính toán của Vương Thừa Bình, có chút do dự.
Vì một miếng ăn thôi mà đuổi theo, cái này thật sự hơi làm mất thể diện ủy viên chính trị sơ bộ của ông ấy.
Vương Thừa Bình nhìn ra được sự mất tự nhiên của ủy viên chính trị Trương, cũng không miễn cưỡng người khác, ôm hộp cơm vào lòng, đi thẳng đến bộ phận hậu cần luôn. Ông ấy chỉ ăn được mấy miếng sủi cảo, vừa nếm ra được chút mùi vị, không lấy được phần của ủy viên chính trị Trương tới tay, ông ấy không chịu được.
Lão Trương không đi lại vừa hay, ông ấy có thể một mình ăn mảnh.
Vương Thừa Bình vội vàng đi về hướng bộ phận hậu cần, nhìn theo bóng lưng Vương Thừa Bình, trong lòng ủy viên chính trị Trương cảm thấy rất khó chịu, hương vị của sủi cảo chiên không ngừng xoay chuyển trong đầu, mỗi lần xoay chuyển đối với ông ấy mà nói đều là sự hấp dẫn lên đến cực hạn.
Cuối cùng, ủy viên chính trị Trương vẫn buông bỏ mặt mũi đi theo sau Vương Thừa Bình.
Uỷ viên chính trị Trương vội vã rời khỏi một lúc, cảnh vệ của ông ấy bưng theo một hộp cơm thật to quay trở lại.
Trông thấy phòng làm việc trống vắng không một bóng người, cảnh vệ chuyển tầm mắt đến trên người vệ binh.
"Đến bộ phận hậu cần rồi." Vệ binh ở ngoài cửa không chút giấu giếm nói ra.
"Vì sao?" Cảnh vệ có chút không rõ, ủy viên chính trị cần gì thì cứ phê duyệt cho cậu ấy đi bộ phận hậu cần lấy về là được, sao còn phải tự mình chạy tới một chuyến.
Chẳng lẽ là chuyện gấp.
Cảnh vệ vừa nghĩ như vậy đã có chút sốt ruột.
Cậu ấy là cảnh vệ của ủy viên chính trị sư đoàn, loại việc lặt vặt như này đều nên do cậu ấy làm, nếu làm chậm trễ việc chính, cậu ấy sẽ phải chịu trách nhiệm.
Dưới ánh mắt gấp gáp nóng ruột của cảnh vệ, vệ binh nhìn hộp cơm trong tay cậu ấy nói: "Sủi cảo." Cậu ấy vẫn luôn đứng gác bên ngoài phòng làm việc, đương nhiên biết vì chuyện gì mà đại đoàn trưởng cùng ủy viên chính trị đến bộ phận hậu cần.
Chuyện này cũng không phải chuyện gì cần bảo mật, đương nhiên không cần giấu giếm cảnh vệ của ủy viên chính trị.
Cảnh vệ mới từ bộ phận hậu cần trở về nhìn hộp cơm trong tay, lập tức đoán ra được nguyên nhân, mau chóng ôm hộp cơm lao về phía bộ phận hậu cần.
Trung đoàn trưởng Vệ gửi sủi cảo cho ủy viên chính trị, chỉ là hộp cơm của ủy viên chính trị không ở phòng làm việc, trung đoàn trưởng Vệ bảo cậu ấy cầm lấy hộp cơm đến chỗ chủ nhiệm Hồng ở bộ phận hậu cần để đựng sủi cảo, vừa sắp xếp xong cậu ấy mau chóng quay lại, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.
Lát nữa thật sự để ủy viên chính trị đòi sủi cảo với trung đoàn trưởng Vệ, vậy thì thật sự mất mặt chết mất.
Cảnh vệ chạy trên tuyết đọng cũng đã rất nhanh rồi, nhưng cậu ấy không nghĩ tới được quyết tâm đối với việc ăn của hai vị "thủ trưởng" đã bị sủi cảo chiên mê hoặc.
Đuổi theo muộn có mấy phút, một chàng trai trẻ tuổi khoẻ mạnh như cảnh vệ thế mà không đuổi kịp hai quân nhân già đã năm sáu chục tuổi.
Mắt thấy bộ phận hậu cần đã ở trước mắt, cảnh vệ rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng hai người Vương Thừa Bình cùng ủy viên chính trị Trương, lúc cậu ấy chuẩn bị nhấc tay lên gọi người, một bóng dáng khác xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy.
Trông thấy Vệ Lăng, cảnh vệ hạ tay, ngồi xổm xuống.
Sau đó lặng lẽ từng bước từng bước lùi lại.
Thôi kệ đi, dù sao trung đoàn trưởng Vệ cũng là cấp dưới yêu quý của hai vị thủ trưởng, một người ngoài như cậu ấy cũng không nhúng tay vào nữa.
Cảnh vệ lén lút lẻn đi.
Vệ Lăng vừa ra khỏi phòng làm việc của Hồng Vĩ, suýt chút nữa đụng phải Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương, nhìn thấy hai người hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ là tới cảm ơn mình sao?
"Vệ Lăng, sủi cảo đâu?"
Vương Thừa Bình với Vệ Lăng có quan hệ riêng tư là chú cháu, ủy viên chính trị Trương cũng biết, trong trường hợp không có người ngoài, Vương Thừa Bình cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra nguyên nhân khiến ông ấy vội vàng chạy tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận