Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 70 - Trận chiến hơi lớn 5




Thoải mái duỗi cái lưng mỏi, Tần Thanh Man nở nụ cười.
Từ lúc xuyên đến đây đến giờ, đêm qua chính là đêm cô ngủ an ổn và yên giấc nhất. Dù trong căn phòng phía đông cách đó không xa có một người đàn ông coi như là xa lạ nằm ngủ thì thực sự cô vẫn ngủ rất ngon.
Lật người, Tần Thanh Man ôm chăn nở nụ cười.
Cả hai cái giường trong nhà đều đốt lửa sưởi, lò lửa trong phòng khách cũng không tắt nên cả căn nhà đều vô cùng ấm áp, dù Tần Thanh Man có duỗi chân trần ra khỏi chăn cũng không thấy lạnh. Chưa kể tới hôm nay nhà ấm làm cô có cảm giác như đây là mấy sưởi thời hiện đại.
“Ầm.”
Nhưng vào lúc này, Tần Thanh Man nghe được tiếng cửa phòng đông sầm một tiếng. Cô vừa rụt chân lại vào chăn thì thấy cửa phòng bị mở mạnh ra, Sở Sở ôm gối nhỏ lo lắng nhìn quanh phòng.
Sau khi nhìn thấy Tần Thanh Man, cậu nhóc thở phào một hơi.
Sở Sở mím môi chạy đến trước giường, không nói tiếng nào bỏ lên lên giường, sau đó nằm xuống.
Vì chăn của cậu vẫn còn ở phòng đông, cậu nhóc không có chăn cũng không kéo chăn của Tần Thanh Man, cứ thế mà nằm thẳng đờ ra.
Tần Thanh Man liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Sở đang tức giận.
Trong lòng thở dài một tiếng, cô nhìn thoáng qua Vệ Lăng đang đứng cạnh cửa, khẽ lắc đầu. Đợi sau khi Vệ Lăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới vén chăn của mình lên cho Sở Sở, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười, nói, “Tiểu Sở Sở.”
Sở Sở nhắm mắt lại không để ý đến Tần Thanh Man.
Cậu nhóc bị dọa rồi.
Vừa mới sáng sớm mở mắt ra người đầu tiên cậu nhóc nhìn thấy không phải người chị thân yêu nhất của mình mà lại là Vệ Lăng vừa mới ở chung nửa buổi, Sở Sở vừa hoảng vừa sợ. Cậu sợ Tần Thanh Man biến mất, hoặc là ném cậu đi nên việc đầu tiên cậu làm chính là chạy về phòng tìm Tần Thanh Man.
Nói thật, không phải cậu có ý kiến với Vệ Lăng mà là sợ có Vệ Lăng thì sẽ mất chị.
Sở Sở giở trò cáu giận không chịu tha thứ cho Tần Thanh Man.
Tuy Tần Thanh Man chưa nuôi con nít bao giờ nhưng tương lai chính là thời đại internet, trên mạng cái gì cũng có, kể cả là cố ý hay vô tình thì đều biết được một chút kiến thức về nuôi dạy trẻ con nên cô cũng biết phải nói thế nào với những đứa trẻ đang tức giận.
“Sở Sở, chị lạnh.”
Tần Thanh Man nhấc chăn lên tội nghiệp nói với Sở Sở.
Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu nhóc lập tức mở ra, cơ thể nhỏ nhắn cũng tự động lăn vào trong chăn của Tần Thanh Man.
Thấy cậu nhóc cuối cùng cũng chịu đắp chung chăn với mình, Tần Thanh Man nhanh chóng đắp kín chăn lại ôm lấy Sở Sở, giải thích: “Hôm qua chị không bàn bạc gì với em đã đưa em đến phòng đông là chị không đúng, chị xin lỗi em, tha thứ cho chị được không?”
Sở Sở vẫn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Tần Thanh Man.
Biết cậu nhóc thiếu cảm giác an toàn, Tần Thanh Man tự kiểm điểm bản thân vài giây rồi mới nói tiếp: “Là chị sai, chị chỉ nghĩ là em thích A Lăng nên muốn cho hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút nhưng lại quên không nói một tiếng với em. Sở Sở, em yên tâm, không có chuyện chị không cần em nữa đâu. Kể cả chị có kết hôn hay không thì em vẫn luôn là người nhà của bị, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”
“Thật không?”
Đột nhiên Sở Sở nhỏ giọng nói.
“Thật mà, em là em trai của chị, lại còn nhỏ như vậy, không có chị nhỡ em bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?” Tần Thanh Man nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Sở.
“Chị, chị cũng không được rời xa em, em chỉ có một mình chị thôi.” Bàn tay nhỏ của Sở Sở nắm chặt cánh tay Tần Than Man.
Sở Sở dè dặt nói ra những lời này nghe vô cùng xót xa, nhưng cũng có thể nhìn ra được cậu nhóc ỷ lại vào Tần Thanh Man như thế nào.
“Chị, chị có anh rể rồi cũng không được bỏ em.” Sở Sở giở chút tâm tư. Từ hôm qua sau khi biết Vệ Lăng sẽ là anh rể mình, cậu nhóc vô cùng vui vẻ, kết quả hôm nay tỉnh dậy không thấy chị đâu mà lại thấy anh rể làm cậy nhóc không còn thân thiết với Vệ Lăng như trước nữa.
Thậm chí còn có cảm giác nguy chị mình bị người khác cướp mất.
Tần Thanh Man không ngờ tới ý định nhất thời ngày hôm qua lại mang đến phiền toái cho Vệ Lăng, bây giờ chỉ có thể cố gắng cứu vớt, cố ý hỏi: “Sở Sở, có phải em không thích A Lăng đúng không?”
Sở Sở khẽ nhăn mày lại, cậu không phải không thích anh Vệ nhưng cậu thật sự rất lo sau này chị có anh rể rồi liền không quan tâm, không để ý đến cậu nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận