Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 852 -




“Sư đoàn XXX chúng tôi là quân canh giữ biên cương, mỗi người lính trong sư đoàn đều phải thẩm tra chính trị nghiêm khắc, việc thẩm tra này bao gồm cả người nhà trong gia đình, tôi có thể chịu trách nhiệm trước câu nói, tất cả lính trong sư đoàn chúng tôi xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với dân chúng. Triệu Tài, tốt nhất ông hãy nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thì ông phải đến sư đoàn chúng tôi ở mấy ngày đấy.”
Đây là tối hậu thư mà Vương Thừa Bình đưa ra cho Triệu Tài.
“Là ở…” Cuối cùng Triệu Tài khó khăn nói.
“Không cần phải nói, tôi biết vàng ở đâu ra.” Lúc mọi người như ngừng thở nghe Triệu Tài nói, một giọng nói ngoài ý muốn vang lên bên ngoài đám đông.
Tần Thanh Man đã đến.
“Chị.”
“À ú ú….”
Sở Sở và sói con vừa nghe thấy tiếng Tần Thanh Man đã lập tức chạy về phía cô.
Mọi người nghe thấy tiếng Tần Thanh Man lập tức nhường chỗ, Sở Sở và sói con thuận đường lao vào lòng Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man không đến một mình, bên cạnh cô ngoài cục trưởng công an huyện Phương Lỗ còn có Trịnh Tuyết Tùng cùng không ít đồng chí công an.
Những đồng chí công an này đều mặc đồng phục, xông về phía Triệu Tài.
“Triệu Tài, chúng tôi nhận được báo cáo từ quần chúng ông cất giấu và lấy một lượng vàng lớn của quốc gia làm của riêng, mời đi theo chúng tôi đến cục công an.” Trịnh Tuyết Tùng đã chuẩn bị mà đến, lấy lệnh bắt giam ra giơ trước mặt Triệu Tài.
Trên tờ giấy ghi rõ nơi Triệu Tài lấy vàng.
Vàng lấy từ nhà Phương Hoành Bá.
“Hãm hại, mấy người hãm hại tôi, rõ ràng tôi đang tìm vàng trong nhà họ Tần.” Lúc này Triệu Tài cực kỳ hoảng loạn.
Thấy lệnh bắt giam, ông ta nghĩ đến rất nhiều người trong đầu.
Đại địa chủ Phương Hoành Bá đã chết, nhưng có không ít con cháu của Phương Hoành Bá đang lao động cải tạo trong nông trường, trừ Phương Hoành Bá ra, ông ta cũng không biết người nhà họ Phương có ai biết vàng của nhà họ Phương hay không.
“Nực cười, nhà họ Tần không sợ điều tra, thủ đoạn vu oan rõ ràng thế là không thèm nể mặt Tần Thanh Man tôi, ông nghĩ ông chỉ tiện miệng vu oan là được sao? Có phải ông nghĩ trên đời này chỉ có một mình ông thông minh không, hay ông nghĩ thân phận lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện của ông là bảo vệ được ông?”
Tần Thanh Man an ủi Sở Sở và sói con xong đứng dậy bước về phía Triệu Tài.
Ban nãy cô đã nghe Sở Sở kể ngắn gọn về chuyện đã xảy ra, trong lòng đã nắm chắc.
Tần Thanh Man đi về phía Triệu Tài, gật đầu chào hỏi Vương Thừa Bình và Tả Cao Bằng, nhìn lướt qua Hoàng Hải Quân.
Dù không biết anh ấy là ai nhưng trông cũng gần giống Hoàng Uyển Thanh, Tần Thanh Man có thể đoán được thân phận của Hoàng Hải Quân, nhưng giờ không phải là lúc chào hỏi, cô phải xử lý chuyện quan trọng hơn.
“Có phải ông nghĩ sẽ không ai điều tra được chỗ vàng ông giấu ở đâu không?”
Tần Thanh Man lấy khăn tay ra khỏi túi, lấy đi cục vàng trong tay Triệu Tài không chút khách khí.
Lấy khăn tay cầm vàng thì cục vàng không chỉ không lưu dấu vân tay của cô mà còn không bị nhiễm mùi nào khác.
Cục vàng này chỉ nặng hơn một trăm gram, cầm cũng giống như điện thoại thời sau này, nhưng Tần Thanh Man có thể nhìn ra cục vàng này khá bóng, có thể thấy thường ngày nó thường hay được lấy ra xem.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tài thấy Tần Thanh Man, từ khi cô xuất hiện, ông ta đã nhận ra đây là một người phụ nữ thông minh, không hề dễ đối phó.
Cục vàng trong tay bị cướp đi nhưng Triệu Tài cũng không gấp gáp, bình tĩnh nhìn Tần Thanh Man.
“Trên cục vàng có không ít dấu vết nhỏ, dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn có, từ độ bóng có thể thấy nó thường xuyên được người ta lấy ra ngắm, thế nên đây không phải là một cục vàng bị giấu đi mà là ‘đồ chơi’ hay được mang theo người.”
Tần Thanh Man kiểm tra xong đưa ra kết luận, đồng thời đưa cục vàng cho Trịnh Tuyết Tùng bỏ vào túi tài liệu.
Đây là vật chứng nên phải giữ gìn cẩn thận.
Trịnh Tuyết Tùng cất vật chứng vào túi tài liệu rồi nghiêm túc đánh giá cục vàng có lớp túi ni lông trong suốt, sau đó đồng ý với suy luận của Tần Thanh Man: “Đồng chí Tần quan sát khá tỉ mỉ, từ các dấu vết có thể thấy cục vàng này thường xuyên được cầm ra ngắm, thế nên nó không phải là thứ bị giấu đi không thấy ánh mặt trời được.”
Trịnh Tuyết Tùng là đại đội trưởng cục công an huyện, kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn của anh khiến người ta phải nể phục.
Mọi người đều nhìn Triệu Tài.
“Cục vàng này là của ông.” Trịnh Tuyết Tùng nhìn Triệu Tài rồi kết luận, lấy được bằng chứng phạm tội xác đáng của Triệu Tài rồi anh mới thở phào, có chứng cứ phạm tội rồi, Triệu Tài không thể ngồi ở vị trí lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện nữa.
“Ồn ào mãi, hóa ra lại vừa ăn cắp vừa la làng!”
Người dân đồn Kháo Sơn vây xem xôn xao cả lên.
“Làm rõ ra lại là vu oan giá họa, nếu lãnh đạo sư đoàn không đến nói không chừng bọn họ đạt được mục đích rồi.”
“Đúng đấy, nham hiểm quá, lấy thân phận lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện để vu oan là phải thù nhau đến mức nào chứ, nói không chừng người này không chỉ hãm hại lần này thôi đâu, phải điều tra xem ông ta từng đến nhà ai, có xảy ra chuyện vu oan như thế không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận