Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 136 - Đền bù đủ số lượng 7




Đền bù đủ số lượng 7
"Lưu Quân, ăn nói cho đàng hoàng vào, không ai dạy mày ông đây thay cha mẹ mày dạy."
Lưu Tam Côn vừa mở miệng liền đắc tội mấy người có quan hệ máu mủ luôn, đến cả Khương Lâm Sơn sắc mặt cũng rất khó coi.
Vợ ông ta họ Tần, mắng huyết mạch nhà họ Tần cũng chẳng khác gì mắng cả ông ta.
Lưu Tam Côn nhìn thấy Tần Thạch, Tần Thụ đều đã ra mặt, liền rụt cổ lại, lớn tiếng bất mãn: "Dù sao tôi cũng không phục Tần Lỗi, nhìn cái cách ông ta đánh đấy, chân tôi cũng sắp bị đánh gãy rồi."
Mấy người Tần Thụ trước đó cũng thấy được chiêu trò của Tần Lỗi, nghĩ đến thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện nên cũng không quản nhiều, nhưng lúc này Lưu Tam Côn lại làm ầm ĩ lên, bọn họ cũng thật không thể thiên vị.
Cũng không dám thiên vị.
Thế là ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên mặt Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương.
"Mỗi người năm mươi gậy, riêng Lưu Quân đánh ít hơn hai mươi gậy." Trịnh An Quốc cũng là người sáng suốt, biết chuyện gì xảy ra, nên trực tiếp ra lệnh.
Như vậy Lưu Tam Côn cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Hai anh em Tần Kiến Minh coi như là phải tội.
Người ngoài đánh so với chính cha ruột mình đánh là hai kiểu dùng sức khác nhau.
Tần Kiến Quân trước đó oán trách Tần Lỗi bao nhiêu thì bây giờ lại càng hy vọng vẫn là Tần Lỗi đánh bọn họ bấy nhiêu, ít nhất thì Tần Lỗi đánh bọn họ nhìn có vẻ rất mạnh, rất ác liệt, nhưng thực tế là giơ cao đánh khẽ, nhưng người ngoài thì lại không như vậy, dưới sự giám sát của bí thư thôn và chủ nhiệm trị an, bọn họ nhất định sẽ đánh hết sức.
Một trận trừng phạt thực hiện xong, ba người bị treo mồ hôi đầm đìa, hơi thở yếu ớt, cả người đau muốn chết.
Đoán chừng sau lưng đều bầm máu hết rồi.
"Thả xuống đi, trước cứ nhốt tạm ở đây, đợi Tần Thanh Man về lại xử lý tiếp." Trịnh An Quốc để mấy người ở lại trông coi, rồi ông cùng Tiền Tương Dương ra về.
Trận dằn vặt này, cách trời sáng cũng không còn mấy giờ nữa.
Đi trên đường vắng lặng yên tĩnh, Tiền Tương Dương nghĩ một lúc mới hỏi: "Bí thư, ông có phải cũng không định đưa hai đứa này đi nông trường đúng không?"
"Ừm".
Trịnh An Quốc thừa nhận suy nghĩ riêng của mình.
Suy nghĩ riêng này của ông cũng không phải vì nghĩ cho ba đứa không ra gì Lưu Tam Côn kia, mà chủ yếu là vì danh dự của thôn Kháo Sơn.
Những năm nay thôn Kháo Sơn bọn họ có danh tiếng khá tốt, cũng không thể vì ba tên này mà bị hủy hoại được.
Tiền Tương Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trịnh An Quốc, lại nói tiếp: "Ông là lo lắng con bé Thanh Man không chịu để yên sao?"
Thở dài một tiếng, Trịnh An Quốc nhìn vào màn đêm mù mịt, một lúc mới lên tiếng: "Bây giờ không giống lúc xưa rồi, chúng ta không thể dùng ánh mắt cũ nhìn người được, mà cần phải xem trọng cô bé Thanh Man này, xử lý bọn Tần Kiến Quân xác thực phải cần xem xét ý kiến của Thanh Man."
"Tôi cảm thấy con bé Thanh Man này rất hiểu chuyện, chắc chắn có thể thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta."
Tiền Tương Dương thế nào cũng không nghĩ tới trong thôn sẽ xuất hiện trộm cắp vặt như vậy.
Trước đó, nhiều năm như vậy danh tiếng của thôn bọn họ đều rất tốt, năm nào thôn bọn họ cũng được nêu tên biểu dương trước thôn, trước huyện, thậm chí là trước cả tỉnh, ông cùng bí thư cũng mỗi năm đều đạt được danh hiệu lao động tiên tiến, chỗ tốt đạt được thực tế cũng rất nhiều, so với thôn khác thôn bọn họ lương thực mỗi năm để lại còn nhiều hơn một chút.
Những phần lương thực này phân phát đến các nhà nhìn thì có vẻ không đủ, nhưng quan trọng là nó giúp mọi nhà có thế sống qua ngày mà không bị chết đói.
Trịnh An Quốc biết Tiền Tương Dương cũng có suy nghĩ giống mình, lúc này đang nghĩ xem làm thế nào để Tần Thanh Man có thể không truy cứu, suy nghĩ một lúc, ông mới lên tiếng: "Chủ nhiệm hội phụ nữ có phải sắp đến nhiệm kỳ mới rồi đúng không?"
Nghe nhạc đoán chương trình, Tiền Tương Dương lập tức cũng hiểu được ý của Trịnh An Quốc.
Mà đây cũng là điều lúc trước ông vẫn cân nhắc, "Bí thư, nếu cô bé Thanh Man chưa có đối tượng kết hôn, thì đúng là chức chủ nhiệm hội phụ nữ này không phù hợp với nó lắm, nhưng bây giờ lại rất thích hợp, tôi tin rằng sau khi nó tiến vào cương vị làm việc chắc chắc chắn có thể hiểu mấy nỗi khổ tâm của chúng ta."
"Đúng vậy, mấy người chúng ta trông thì có vẻ nở mày nở mặt đấy, nhưng mà những việc phải suy xét thật sự không hề ít."
Trịnh An Quốc thở dài một hơi rồi cùng Tiền Tương Dương tách ra.
Nhà hai người không cùng một nơi.
Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng vẫn còn trong núi nên căn bản không biết chức hội trưởng hội phụ nữ nhiệm kỳ tiếp theo đã rơi vào trên người mình, cô lúc này đang cùng Vệ Lăng ngâm suối nước nóng đến vui sướng thoải mái.
Nhiệt độ nước thoải mái, dễ chịu, ngâm đến lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra.
Tất cả mệt mỏi đều theo đó biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận