Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 342 -




Cái thứ nhìn thì ngon mà không dùng được, có thể bị Tần Thanh Man đánh cho thành dáng vẻ này, cô ấy tin rằng mình cũng có thể đánh thắng Ngô Vệ Dân.
Ngô Vệ Dân bị Trịnh Mỹ Cầm phản bác kinh ngạc mất một lúc, nhanh chóng đổi miệng nói: "Là… là cô ta đấy, vừa nãy chỉ là do lạnh quá nên tôi mới nhớ nhầm."
"Tôi nhổ vào…"
Trịnh Mỹ Cầm ở trên máy kéo nhỏ một bãi nước bọt về phía Ngô Vệ Dân: "Cái thứ khốn nạn nhà cậu, Sở Sở là em trai ruột của Thanh Man, cô ấy chỉ có một đứa em trai ruột như thế thôi, đến em trai mình cô ấy cũng có thể đẩy ngã à. Con mẹ nó chứ não cậu cho heo ăn mất rồi à!"
Cô ấy không có văn hoá gì cả, mắng người khác cứ thô tục như vậy.
"Cái người đàn bà kia ngậm miệng lại mau!"
Mấy người Kim Viện Triều và Ngô Vệ Dân đều đứng ở dưới máy kéo, Trịnh Mỹ Cầm nhổ nước bọt về phía Ngô Vệ Dân rất không may cũng liên lụy đến hai người này, ngửi thấy mùi hôi của nước bọt, mặt hai người Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc đều xanh lét cả lại.
Kim Viện Triều gào lên với Trịnh Mỹ Cầm một tiếng rồi nhanh chóng dùng ống tay áo lau quẹt nước bọt dính ở trên mặt.
Trịnh Mỹ Cầm là người dân bình thường, đối với những người mặc đồng phục đặc chế trời sinh đã có lòng kính sợ.
Vừa bị Kim Viện Triều quát, đã bị dọa cho tái nhợt cả mặt, mau chóng chạy đến trốn phía sau lưng Tần Thanh Man.
Bao Thắng Lợi: Vợ mình trước giờ vốn đều trốn sau lưng mình cơ mà.
Từ lúc hai cha con nhà họ Ngô mở miệng nói chuyện đến giờ Tần Thanh Man vẫn không hề lên tiếng, vẫn một mực bình tĩnh đứng nhìn, thẳng cho đến khi Trịnh Mỹ Cầm trốn đến phía sau lưng cô, sau đó tầm mắt của cô cùng với Kim Viện Triều trực tiếp gặp nhau.
Ánh mắt Tần Thanh Man bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào, càng không hề có sự sợ hãi.
Kim Viện Triều nhìn Tần Thanh Man mấy giây rồi hơi hơi rời tầm mắt đi, hỏi: "Là cô đánh người sao?" Anh ta hỏi đến vết thương trên người Ngô Vệ Dân.
"Dựa theo quy định của pháp luật, khi tôi và người thân của tôi phải chịu sự đe dọa đến tính mạng, tôi có thể dựa theo pháp luật mà phòng vệ chính đáng, được sự bảo vệ của pháp luật, không hề phạm pháp." Đối diện với công an Tần Thanh Man đương nhiên sẽ làm việc dựa theo pháp luật.
Hơn nữa luật pháp của đất nước ở thời đại này vô cùng nghiêm khắc đối với những phần tử phạm tội, phạm trù phòng vệ chính đáng cũng càng bao trùm rất rộng.
Kim Viện Triều: Anh ta có chút nghe không hiểu lắm, anh ta phát hiện Tần Thanh Man rất khó đối phó.
"Vị nữ đồng chí này, để biết rõ ràng chân tướng sự việc, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến." Kim Viện Triều ra vẻ giải quyết việc công với Tần Thanh Man, thậm chí còn để Toàn Ái Quốc lên xe đi kéo người.
Tần Thanh Man vừa vỗ nhẹ sau lưng Sở Sở để trấn an đứa nhỏ, vừa nở nụ cười: "Đồng chí công an, cho hỏi anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
"Đi đến đồn công an." Kim Viện Triều trả lời Tần Thanh Man.
"Đồn công an nào cơ?" Tần Thanh Man hỏi tiếp.
"Đồn công an huyện." Câu trả lời của Kim Viện Triều đã không còn kiên nhẫn được nữa, nếu không phải có rất nhiều quần chúng vây xem, có thể anh ta cũng sẽ không trả lời Tần Thanh Man nữa.
Nụ cười trên mặt Tần Thanh Man càng sâu hơn: "Tôi có quen biết đồng chí đại đội trưởng Trịnh Tuyết Tùng của đồn công an huyện."
Trong lòng Kim Viện Triều giật thót, vừa muốn trả lời, tiếng nói của Tần Thanh Man lại tiếp tục truyền đến: "Lần trước tôi đến đồn công an giải quyết công việc, không chỉ gặp được mỗi một đồng chí công an là Trịnh Tuyết Tùng, còn gặp được không ít các đồng chí công an khác, trong đó không hề có anh, trừ phi anh là công an đặc phái do cục công an huyện phái tới?"
Tần Thanh Man nhớ rằng đất nước vào những năm 1960, 1970 ở thôn xã không có cơ sở đồn công an, nhưng đồn công an huyện sẽ phái công an đặc phái tới thôn xã về quản lý và phụ trách tình hình an ninh khu vực thôn xã.
"Đúng vậy, tôi chính là công an đặc phái do đồn công an huyện phái tới."
Kim Viện Triều lập tức thừa nhận thân phận.
"Anh nói láo, tôi không biết anh có phải công an đặc phái của đồn công an huyện hay không, nhưng anh chắc chắn không phải công an đặc phái được phải tới thị trấn Hồng Kỳ. Bởi vì công an đặc phái của thị trấn Hồng Kỳ tên là Lý Hoành Nghĩa, tôi có quen biết." Sắc mặt Tần Thanh Man nghiêm túc lại, bác bỏ lời nói của Kim Viện Triều.
Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc: Xui xẻo như vậy sao? Cô gái này thực sự quen biết người ở đồn công an huyện à? Sẽ không phải là lừa gạt bọn họ chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận