Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 148 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 7




Tần Kiến Quân dùng sức đẩy Tần Kiến Minh, nói: “Chị Thanh Man cũng đã vạch rõ ranh giới với nhà chúng ta, còn nói gì nhìn thân phận hai nhà cùng một tổ tiên sẽ không để chúng ta ngồi tù chứ, nếu tổ tiên thật sự quan trọng như vậy thì trước đây hai nhà chúng ta cũng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ họ hàng, anh đừng lừa em nữa, em cũng không phải là trẻ con.”
Bị Tần Kiến Quân đẩy, Tần Kiến Minh sững sờ mất một lúc mới đứng dậy, cũng đẩy Tần Kiến Quân một cái, gào thét: “Vậy em muốn anh trả lời em như thế nào? Nói cho em biết chuyện chúng ta vi phạm có thể khiến cho chúng ta ngồi trong tù mười năm sao!”
Nghe rõ hiện thực, Tần Kiến Quân cũng bất chấp tỏ rõ nóng nảy với Tần Kiến Minh, vùi đầu trong khuỷu tay khóc nấc lên.
Lưu Tam Côn nhìn hai anh em nhà họ Tần lục đục nội bộ, vẻ mặt xem thường.
Dám phạm tội nhưng không nhận hậu quả phạm tội, thật sự là một cặp hèn nhát.
Bên ngoài chỗ ở thanh niên trí thức, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em nhà họ Tần liền cau mày lại, nhà Tần Lỗi này giáo dục con cái như thế nào, làm đến mức giống như cả thế giới đều phải xoay quanh bọn họ, đều sắp phải ngồi tù rồi còn không biết hối cải chút nào, ngược lại muốn dùng tình thân trói buộc Tần Thanh Man.
Họ hàng như vậy thật sự phiền lòng, chẳng trách Tần Thanh Man cũng lười đến nhìn một cái.
“Bí thư, tôi thấy nhốt bọn họ một ngày nữa, ngày mai tôi ra mặt để cho bọn họ chui vào bẫy, không thể có lợi cho bọn họ như vậy, chúng ta phải để bọn họ tự mình chọn lựa làm việc khổ nhất, bẩn nhất để chuộc tội.” Tiền Tương Dương chủ động gánh một phần cho Trịnh An Quốc.
“Được, vậy chuyện này giao cho ông xử lý.” Trịnh An Quốc vỗ bả vai Tiền Tương Dương một cái rồi trở về nhà.
Sau khi Tiền Tương Dương đưa mắt nhìn Trịnh An Quốc rời đi mới nhắn nhủ mấy vị dân quân trông chừng chỗ ở thanh niên trí thức mấy câu, sau đó trở về nhà mình.
Người không biết hối cải thì chịu chút đau khổ đi.
Nhà họ Tần, bởi vì lúc Tần Thanh Man trở về nên căn nhà lại náo nhiệt ấm áp thì bên Vệ Lăng, hắn đang cùng đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình giằng co.
Vệ Lăng vừa trở về nơi đóng quân liền báo cáo tình huống cụ thể trên núi với Vương Thừa Bình, cũng nói rõ suy đoán không bao lâu nữa bầy sói sẽ đổi chỗ, thậm chí còn nói nguồn gốc của da gấu.
Nghe báo cáo của Vệ Lăng xong, Vương Thừa Bình lập tức ra lệnh một đoàn người vào núi đánh dấu đường an toàn xung quanh hồ suối nước nóng, như vậy đối với tính mạng của dân chúng cũng có bảo đảm, sư đoàn bọn họ mỗi ngày cử mấy chi đội vào núi tuần tra thêm nữa nhất định bảo đảm nhân dân ăn tết tưng bừng náo nhiệt và đầy đủ.
Nói chính sự xong, Vệ Lăng đương nhiên muốn quan tâm chuyện xin kết hôn của mình.
Vương Thừa Bình nhìn Vệ Lăng thúc giục mình đóng dấu, thản nhiên nói: “Vệ Lăng à, cháu kết hôn người trong nhà có biết không?”
“Báo cáo đại đoàn trưởng, kết hôn là chuyện của một mình cháu, dựa theo chỉ thị của chủ tịch, cháu với đối tượng của cháu là tự do yêu đương.” Vệ Lăng lập tức nhận ra được sự khác thường từ trong lời nói của Vương Thừa Bình, nghĩ tới quan hệ giữa Vương Thừa Bình và ông già nhà mình, trong mắt hắn đã mang theo sự nghi ngờ.
Vương Thừa Bình:... Ông đây hỏi chuyện kết hôn của cháu có từng nói với người trong nhà chưa, cháu lại dùng chủ tịch để áp chế ông đây, thật là cánh đã đủ cứng rồi!
“Đại đoàn trưởng, nhanh chóng đóng dấu, cháu còn đợi mang vợ cháu đi đăng ký kết hôn.”
Vệ Lăng lo lắng đêm dài lắm mộng, trực tiếp thúc giục Vương Thừa Bình lần nữa.
Vương Thừa Bình đã cam đoan với lão chiến hữu Vệ, cảm thấy cực kỳ khó xử, liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ của Vệ Lăng một cái, chế nhạo một câu: “Đồng chí Vệ Lăng, nói chuyện đàng hoàng, vợ cháu gì chứ, còn chưa đăng ký kết hôn, gọi vớ vẩn cái gì, không tôn trọng đồng chí nữ quá rồi.”
Vệ Lăng thăm dò đến đây, coi như biết ý Vương Thừa Bình là gì rồi.
Trực tiếp giáng một tia sét lớn: “Đại đoàn trưởng, cháu cũng đã chung chăn gối với người ta rồi, nhất định phải là vợ kiếp này của cháu, kêu vợ sớm một ngày cũng không có gì, chú nhanh chóng đóng dấu, đây mới là thể hiện có trách nhiệm với đối phương.”
“Cái gì!”
Vương Thừa Bình vẫn đang suy nghĩ làm thế nào ngăn cản Vệ Lăng nghe vậy liền kinh ngạc đứng dậy.
Ông ấy không ngờ tới Vệ Lăng lại lớn gan làm bậy như thế, còn chưa đăng ký kết hôn mà dám chiếm lợi của đồng chí nữ, trước mắt ông tối sầm, suýt chút nữa tắt thở.
“Sư trưởng, trong lán trên núi không có giường, cháu chỉ có thể trải chăn đệm ra đất làm cái giường đơn sơ, cháu và đồng chí Tần Thanh Man tâm ý tương thông, cùng định chung thân, cũng không câu nệ phong tục lễ nghi ngủ trên cùng một cái chăn dưới đất.” Vệ Lăng giải thích với Vương Thừa Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận