Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1033 -




Đối mặt với Chu Tĩnh Nhã đang đến gần liền trực tiếp vung một vuốt qua, vung một vuốt này cũng coi như là còn lưu tình, lực đạo không mạnh, không cào bị thương người, mục đích chủ yếu chính là để cảnh cáo, cảnh cáo Chu Tĩnh Nhã tránh ra.
Chu Tĩnh Nhã bị vung cho một vuốt liền hoảng sợ.
Cúi đầu nhìn một cái.
Mu bàn tay hiện lên vết đỏ, đôi tay này bà ta bảo dưỡng khá tốt, việc nhà ngày thường không phải cảnh vệ viên làm thì là con dâu làm, lúc này lại bị một con chó nhỏ không biết ở đâu ra cào bị thương, bà ta cũng nổi giận rồi.
Nhìn món đồ chơi nhồi bông mà chó nhỏ vẫn luôn giữ chặt ở trong tay, lửa giận của Chu Tĩnh Nhã càng lớn hơn.
Lần nữa nhào tới.
Sói con có thể bị một bà già với một đứa trẻ bắt được sao, đương nhiên là không, mấy phút sau, không chỉ Chu Tĩnh Nhã thở hồng hộc mà Thần Thần cũng nằm bẹp trên đất chạy không nổi nữa, nhanh quá, tốc độ của sói con quá nhanh, rất nhiều lúc bọn họ thấy sắp bắt được rồi, kết quả sói con kiêu ngạo nhìn bọn họ rồi nghiêng mình một cái, đã nhảy đến ngoài một mét.
"Tiểu Trương, tiểu Trương"
Chu Tĩnh Nhã đuổi theo sói con cả nửa ngày, không chỉ kiểu tóc cán bộ chỉnh tề bị rối loạn mà quần áo trên người cũng lộn xộn rối bời, tức giận đến mức gọi chi viện bên ngoài vào.
Cảnh vệ viên chạy tới rất nhanh, gần như là giọng nói của Chu Tĩnh Nhã vừa ngừng lại anh ấy đã đến cửa.
Sau đó tiểu Trương cũng nhìn thấy sói con đen thùi lùi.
"Bắt lấy nó." Chu Tĩnh Nhã ra lệnh.
Cảnh vệ viên vốn chính là nghe lệnh làm việc, còn chưa kịp biểu đạt ý kiến của mình liền phải nghe theo mệnh lệnh xông về phía sói con.
Sói con ở trong phòng chơi đùa với một lớn một nhỏ một hồi lâu, lúc này đang nhớ Tần Thanh Man, nó căn bản không muốn ở lại nhà họ Vệ lâu thêm nữa, đối mặt với cảnh vệ viên đang nhào tới, nó tăng tốc độ chạy về phía cửa.
Cửa sổ không đi được, ghê gớm lắm thì nó đi theo đường cũ trở về.
"Đóng cửa lại, đóng lại, bắt lấy nó, nó cướp đồ chơi của Thần Thần." Chu Tĩnh Nhã phản ứng cũng coi như nhanh, biết động vật không có tay, sẽ không biết mở cửa, bây giờ nếu muốn bắt sói con thì cách duy nhất chính là đóng cửa lại.
Bắt ba ba trong hũ.
Cảnh vệ viên nghe lệnh, gót chân đá một cái, cửa liền bị đóng lại.
Lần này đã chọc giận sói con.
Sói con ghét nhất là bị giam lại, nó đến nay còn nhớ lần bị giam ở nhà họ Tần lúc trước, tức giận lên, nó giơ ra móng vuốt.
Không cào người, thì cào vật dụng trong nhà.
Nửa phút sau, Chu Tĩnh Nhã, cảnh vệ viên còn có Thần Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn khắp phòng bừa bãi.
Những chỗ bị sói con phá hoại qua, thật đúng là không có một miếng nào còn nguyên vẹn.
Lúc này cảnh vệ viên rốt cuộc tin tưởng những lời dặn dò lúc sắp rời đi của Sở Sở với mình, vội vàng nhắc nhở Chu Tĩnh Nhã: "Đồng chí Chu, nó có lẽ không phải là động vật thông thường, chúng ta phải để chủ nhân của nó tới dẫn đi."
"Không được."
Chu Tĩnh Nhã từ chối nhắc nhở của cảnh vệ viên, bà ta đương nhiên cũng nhìn ra được sói con không bình thường nhưng đồ chơi nhồi bông đang ở trong tay của sói con, nó không thể rời khỏi nhà bọn họ, phải lấy đồ chơi nhồi bông về rồi mới thả đi được.
"Đồng chí Chu, chúng ta không bắt được nó đâu, tốc độ của nó quá nhanh."
Lời này của cảnh vệ viên cũng không phải nói chuyện giật gân.
Anh ấy là quân nhân, có thể làm cảnh vệ viên cho nhà thủ trưởng bản lĩnh ở trong quân đội cũng đứng thứ nhất thứ hai, cũng là người có năng lực không tệ, đến anh ấy cũng không bắt được sói con, vậy thì thật sự hết cách.
Hơn nữa trải qua màn đọ sức cùng với sói con, anh cũng phát hiện ra chỗ bất đồng của sói con.
Đây đâu phải chó nhỏ gì đâu, đây rõ ràng chính là một con chó sói.
Một con chó sói có năng lực cực mạnh mẽ.
Cảnh vệ viên phát hiện ra điểm này không thể không nhắc nhở Chu Tĩnh Nhã lần nữa: "Đồng chí Chu, đây là chó sói, không phải chó, chó sói sẽ làm hại người."
"Cậu nói cái gì?" Chu Tĩnh Nhã kinh hãi.
"Đồng chí Chu, đây không phải là chó nhỏ, là chó sói, chỉ có chó sói mới có dã tính như vậy." Lúc đang nói chuyện cảnh vệ viên đã ôm Thần Thần tới bên người, bắt đầu từ khi nhận ra đây là sói con anh liền không dám lơ là.
Thậm chí anh ấy cũng muốn mở cửa sổ ra để cho sói con rời đi.
Bởi vì anh ấy có thể nhìn ra sói con có ý muốn rời đi, dưới tình huống này, bọn họ không cần thiết phải chọc giận con chó sói non này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận