Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1046 -




Đỗ Hoành Nghị đã đoán được hai người không thấy đã chết, nhưng khi thực sự biết tin, anh ấy vẫn không khỏi nắm chặt tay.
Khóe miệng cũng mím chặt.
Chua xót lan tràn, nước mắt trào ra.
“Đỗ đoàn, chúng tôi đã đưa Hồng Quân và Tân Vinh về, đang ở trong nhà xác của bệnh viện, mấy ngày nữa có thể xuống giường, chúng tôi sẽ hỏa táng họ rồi đưa về sư đoàn. Tôi biết họ cũng muốn ở lại sư đoàn để tận mắt chứng kiến thế giới mà chúng ta bảo vệ.” Giọng Tề Quân có chút trầm.
Không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề vì lời nói của anh ta.
Sư đoàn xxx có nghĩa trang liệt sĩ.
Họ ở vùng biên giới, năm nào cũng có đồng đội tuyến đầu hi sinh, cho nên phía sau sư đoàn có một nghĩa trang liệt sĩ rất rộng, chỉ có quân nhân trở thành liệt sĩ mới có tư cách được an táng ở bên trong.
Nhận tất cả sự kính trọng của quân nhân sư đoàn xxx.
Nhắc đến đồng đội hy sinh, tâm trạng của mọi người đều không được vui, mặc dù Sở Sở còn nhỏ, nhưng cũng không phải là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, lúc này thu hồi nụ cười trên mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng căng thẳng, cậu biết hy sinh nghĩa là gì.
Một lúc lâu sau, Đỗ Hoành Nghị khàn giọng nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Cho dù hy sinh, chỉ cần có thể đưa thi thể trở về sư đoàn là tốt rồi.
Là một quân nhân, kể từ ngày tham gia quân ngũ họ đã chuẩn bị cho sự hy sinh, mỗi một người lính đều như vậy.
Có thể nói, quân nhân chết trên chiến trường là một cái chết có ý nghĩa.
“Cho tôi xem vết thương trên người cậu.” Đỗ Hoành Nghị đứng dậy đi về phía Tề Quân, không thể nhắc đến vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, nhưng xem vết thương thì được.
"Đỗ đoàn, anh đừng lo lắng, vết thương của chúng tôi không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi." Tề Quân không dám để Đỗ Hoành Nghị nhìn thấy vết thương của mình, tuy anh ta không cụt chân cụt tay, nhưng cũng thương tích đầy mình.
"Đàn ông đàn ang, rề rà cái gì, nhanh lên, muốn tôi lột cậu ra hay gì." Tề Quân là binh lính của Đỗ Hoành Nghị, đối mặt với binh lính của mình, anh ấy không khách sáo chút nào.
Nhìn thấy Đỗ Hoành Nghị như vậy, Tề Quân và những đồng đội khác trong phòng đều bất lực lắc đầu, sau đó vén quần áo lên, để lộ lưng cho Đỗ Hoành Nghị nhìn.
Đỗ Hoành Nghị lập tức hít một hơi khí lạnh khi nhìn thấy lưng của Tề Quân.
Đồng thời, cũng biết những người này mạng lớn mới có thể sống sót trở về, hoặc là nói Vệ Lăng đã gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề.
"Đỗ đoàn, Vệ đoàn bị thương nặng hơn chúng tôi, anh ấy cũng gánh vác nhiều hơn chúng tôi. Nếu không phải Vệ đoàn bảo vệ chúng tôi, có lẽ chúng tôi đã giống như bọn Hồng Quân rồi." Một lúc sau, Tề Quân mới bỏ áo xuống, nhẹ nhàng nói với Đỗ Hoành Nghị.
Những người khác đều gật đầu.
Họ đã tận mắt nhìn thấy Vệ Lăng chiến đấu, biết Vệ Lăng đã đối mặt với bao nhiêu kẻ địch, và giết bao nhiêu kẻ địch.
Nếu không có Vệ Lăng chống đỡ, có lẽ bọn họ đã chết từ lâu, nói gì là hoàn thành nhiệm vụ.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Ngoài câu này ra, Đỗ Hoành Nghị cũng không biết nói gì nữa.
Anh ấy kiểm tra vết thương của từng chiến sĩ, có đồng đội bị gãy chân, có đồng đội bị gãy tay, sau khi nhìn thấy, anh ấy biết lần này trở về những người chiến sĩ này sẽ phải giải ngũ, trong lòng lại càng ảm đạm hơn.
Mấy phút sau, Đỗ Hoành Nghị trịnh trọng chào tất cả các chiến sĩ.
Sở Sở luôn ở sau lưng Đỗ Hoành Nghị, cậu nhìn thấy rõ vết thương của tất cả mọi người, vành mắt đỏ hoe, nước mắt cũng lặng lẽ chảy xuống, lúc Đỗ Hoành Nghị chào các chiến sĩ, cậu cũng kính cẩn chào.
"Các đồng chí, vất vả rồi." Ngàn vạn lời muốn nói của Đỗ Hoành Nghị biến thành một câu này.
"Đỗ đoàn, bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ, cũng là nghĩa vụ của quân nhân chúng tôi, không vất vả." Tất cả chiến sĩ đều chào lại Đỗ Hoành Nghị.
“Các đồng chí, tôi sẽ xin sư đoàn trưởng ghi công cho các đồng chí, tôi cũng sẽ bảo sư đoàn trưởng sắp xếp cuộc sống sau này cho các chiến sĩ về hưu." Đỗ Hoành Nghị trịnh trọng cam kết với những chiến sĩ bị cụt chân cụt tay.
"Cảm ơn Đỗ đoàn."
Các chiến sĩ là người có máu có thịt, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn họ, đứng trước đại nghĩa quốc gia, bọn họ không sợ chết, nhưng nếu như giải ngũ, họ cũng muốn sống thật tốt.
“Đúng rồi Đỗ đoàn, chúng tôi đã gặp được cha mẹ của Đô Đô."

Bạn cần đăng nhập để bình luận