Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 98 - Chị, có phải chị đang nhớ anh rể không 1




Tần An Bình nhìn bóng lưng của Tần Đức Phúc một cái, lại nhìn cửa sân nhà chú hai đã đóng kín một cái, cũng dứt khoát trở về nhà, dù sao cậu ta đã tới đón rồi, cha cậu ta không theo cậu ta về nhà cũng không liên quan gì đến cậu ta.
Về đến nhà, quả nhiên Tần An Bình đã bị Diêu Xuân Anh chất vấn.
Tần An Binh cũng không giấu diếm chút nào, thành thật nói cha cậu ta đã đến nhà chú hai rồi, kiểu tình huống này trước đây là chuyện thường xảy ra, trước đây nếu mẹ cậu ta biết cha cậu ta đến nhà chú hai sẽ còn làm hai món ăn bưng sang, hôm nay cũng không biết cha cậu ta có còn đãi ngộ như vậy không.
Diêu Xuân Anh căn bản không biết trong lòng con trai nhà mình đang nghĩ gì, bà ta ngồi dựa vào đầu giường đất, sắc mặt sớm đã sa sầm xuống.
Tần An Bình và Tần Tuệ Tuệ ở trong phòng nhìn thấy sắc mặt mẹ của bọn họ thì căn bản không dám nói chuyện.
Từ sau khi Diêu Xuân Anh bị thương, tính tình càng ngày càng không tốt, động một tí liền nổi giận, bình thường Tần An Bình ỷ vào mình là con trai ở trong nhà còn rất ngang ngược, nhưng hai ngày nay cậu ta đều sống khiêm tốn lại một chút, sợ bị mẹ cậu ta mắng.
“Tuệ Tuệ, đi hầm hết thịt đi.”
Vẻ mặt Diêu Xuân Anh lóe lên một hồi sau mới nói ra một câu như vậy.
“Mẹ, mẹ muốn gửi thịt đến nhà chú hai sao?” Tần An Bình kinh ngạc, để cha cậu ta có thể ăn được thịt của chị họ Thanh Man tặng, tối hôm qua nhà cậu ta chỉ cắt một chút làm thức ăn, không ngờ thịt còn chưa đậy nóng đã phải bay đến nhà chú hai.
Tần An Bình không hài lòng, tâm trạng cũng vô cùng không tốt.
“Gửi thịt gì đến nhà chú hai con, con coi bọn họ là chú hai, nhưng người ta không coi chúng ta là người một nhà, không gửi, Tuệ Tuệ, hầm hết thịt đi, ba mẹ con mình thoải mái ăn một bữa thật ngon.” Diêu Xuân Anh hung dữ trừng con trai ngốc một cái.
Bình thường thấy rất thông minh, lúc quan trọng thì không được việc.
Tần An Bình bị mắng, không buồn bực chút nào, trong đầu chỉ có một câu như vậy: Ăn thịt thoải mái.
“Khà khà khà khà— ăn thịt, ăn thoải mái.” Tần An Bình vui cười thành kẻ ngốc.
Diêu Xuân Anh lười nhìn đứa ngốc, đều đuổi con trai và con gái ra khỏi phòng ngủ đi nấu cơm.
Giống với tình hình nhà Diêu Xuân Anh còn có cả nhà Lý Mỹ Na.
Ý nghĩ của Lý Mỹ Na giống y chang Diêu Xuân Anh, gia chủ nhớ thương tình anh em thì ở nhà anh em ăn uống cho tốt, bọn họ bên này không nhớ mong nữa.
Tần Thụ và Tần Thạch hoàn toàn không biết mình đã chọc vợ giận, lúc này bọn họ đang ở phòng khách nhà Tần Lỗi dùng chậu nước lau người.
Áo lót ướt mồ hôi cũng cởi ra giặt sạch, giặt xong tiện tay mắc bên cạnh bếp lò hong khô, lát nữa ăn cơm xong có lẽ áo lót có thể khô rồi.
“Thằng ba, thằng tư, tình huống trên núi là thế nào, mau chóng nói một chút, năm nay còn có thể đi săn, chia thú săn không?” Tần Lỗi vừa thêm củi vào bếp lò vừa hỏi, lần này ông ta không lên núi, căn bản không biết tình huống cụ thể trên núi là gì.
Tần Thạch lau người xong trước, ông ta ngồi xuống nhận lấy nước nóng Tần Kiến Quân đưa tới uống một ngụm mới nói lại tình huống trên núi.
Tần Thụ xử lý xong sau đó cũng ngồi bên cạnh Tần Thạch thường xuyên bổ sung một câu.
Nhà Tần Lỗi, mấy cha con Tần Lỗi ở trong phòng khách nghiêm túc nghe hai anh em Tần Thụ nói rõ tình huống trên núi, Chu Hồng Hà dưỡng thương trong phòng cũng lắng tai nghe, bà ta cũng lo lắng đầu năm có thể chia được thịt hay không.
Nếu năm nay trong đồn không bắt được thứ săn, dựa hết vào chút thịt của đại đội chia đó, một bữa đã ăn sạch rồi.
Trong phòng khách, lúc nghe thấy Tần Thụ nói đến bầy sói, bất kể là Tần Lỗi hay là Tần Kiến Minh đều tái mặt.
Đồng thời cũng vui mừng trong lòng, vui mừng vì bọn họ không đi theo lên núi, gặp phải bầy sói có thể rút lui hoàn toàn không đó cũng là chuyện có thể gặp không thể cầu, nếu vận may không tốt thì chính là thập tử nhất sinh, nói không chừng mạng cũng đưa đi.
May mắn, may mắn lần này bọn họ không lên núi.
Nói tình huống trên núi một lượt, Tần Thụ và Tần Thạch cũng cảm giác được bụng siêu đói rồi, nhịn không được quay đầu nhìn nhà bếp của nhà Tần Lỗi một cái, hình như không ngửi được mùi thơm của thức ăn, anh hai sẽ không keo kiệt một bữa ăn đó chứ.
Tần Lỗi cũng nhận ra được sự ngạc nhiên của hai em trai, vội vàng gân giọng gọi về phía nhà bếp: “Thải Vân, Thải Vân, đã nấu đồ ăn xong chưa? Chú ba, chú tư con đều đói rồi, động tác con nhanh một chút.”
“Cha, xong ngay đây.”
Trong nhà bếp, Tần Thải Vân bình tĩnh mở nắp nồi ra, trong nồi là một nồi khoai tây hầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận