Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 883 -




Thời đại này, khẩu phần ăn của mỗi người đều cố định, Phương Lỗ không cảm thấy cách xử lý của Triệu Hà có vấn đề, trả lời nói: “Đồng chí Triệu Hà, tự chuẩn bị lương thực vốn là chuyện chúng tôi nên làm, đây là chính sách của quốc gia chúng ta, ông không cần xin lỗi, nói thế nào đi nữa, chúng tôi nhiều người như vậy đến đây cũng coi như quấy rầy các ông rồi, vẫn mong ông và các người dân thứ lỗi.”
Lúc Phương Lỗ nói lời này không chỉ nhìn mỗi Triệu Hà, mà còn nhìn về hướng trong thôn.
Cứ như vậy, động tĩnh ở cửa thôn đã làm kinh động đến các người dân trong thôn, không ít người dân đã ra khỏi nhà để quan sát từ xa.
Nhóm người Phương Lỗ này không phải là công an thì chính là quân nhân, trên người không chỉ mang theo súng mà còn mang theo vũ khí, những người dân không dám đến gần xem, nhưng cũng vì tò mò nên đứng ở trước cửa nhà nhìn lén ở phía xa xa.
“Đồng chí cục trưởng, các đồng chí đều là con em của nhân dân, chúng ta là người một nhà, thôn Đoàn Kết chúng tôi giúp đỡ là đương nhiên, các đồng chí cứ đợi đã, tôi dẫn người đi nhường chỗ ở các thanh niên tri thức nhé.”
Triệu Hà nhặt mũ của mình lên định rời đi.
Gáy ông ta đau nhói, định trở về xem vết thương ra sao, có cần thoa thuốc hay không.
“Cực khổ rồi, đồng chí Triệu, bên này tôi cũng sẽ kêu mọi người chuẩn bị.”
Phương Lỗ không giữ chân Triệu Hà nữa.
“Đồng chí cục trưởng xin đợi một lát, bên này tôi dọn phòng xong sẽ đến gọi các đồng chí qua.” Triệu Hà lại nói khách sáo với Phương Lỗ mấy câu rồi mới đưa mấy người dân quân rời đi, lúc rời đi, khi đi ngang qua Tần Thanh Man ông ta không khỏi rùng mình.
Ông ta thật sự bị sói con làm cho sợ rồi.
“Đồng chí, ngại quá, vừa rồi không nhìn rõ, làm ông giật mình rồi.” Tần Thanh Man dẫn theo sói con xin lỗi Triệu Hà.
“Không… Không sao!” Triệu Hà cắn răng cắn lợi nhìn Tần Thanh Man với vẻ mặt khó coi.
Nếu không phải bị thân phận của Phương Lỗ chèn ép, nếu không phải dẫn theo nhiều công an và quân nhân đến trước cửa thôn như vậy, sao ông ta có thể dễ dàng tha cho sói con đi cùng Tần Thanh Man khi đã làm mình bị thương chứ.
Nuốt cục tức vào trong, Triệu Hà dẫn dân quân của thôn Đoàn Kết từ từ rời đi.
“Đồng chí Phương Lỗ, người này có vấn đề.” Tần Thanh Man nhìn theo bóng dáng Triệu Hà mà đưa ra kết luận.
“Tôi nhìn ra rồi.” Phương Lỗ có thể làm được cục trưởng đồng công an huyện, chính là vì nhìn xa trông rộng, kinh nghiệm dồi dào, chỉ nói với Triệu Hà mấy câu đơn giản, anh ấy đã thăm dò được không ít thông tin.
“Tiểu Trâu, cậu dẫn thêm mấy người đi theo thăm dò tình hình đi.”
Phương Lỗ ra lệnh cho công an phía sau.
“Vâng, cục trưởng.” Tiểu Trâu dẫn theo ba người nữa đi theo Triệu Hà, nhóm người Phương Lỗ đến có hơi khoa trương, thu hút không ít người trong thôn, lúc này có rất nhiều người đang ở trước nhà họ để ý bọn họ, một số đứa trẻ còn trèo lên tường xem với vẻ mặt phấn khích.
Tiểu Trâu bọn họ theo dấu Triệu Hà vô cùng khó khăn.
Bởi vì lúc nào cũng gặp người ta, hành vi của bọn họ cũng bị các thôn dân quan sát, nếu quá trớn sẽ bị đám người Triệu Hà cảnh giác, nhưng Tiểu Trâu bọn họ cũng không thèm giấu đi thân phận của mình.
Bọn họ điềm tĩnh hỏi thăm các thôn dân rằng có phải có ba người thành niên tối qua đi vào thôn hay không.
Cùng chung một bộ phận của đồng chí, đương nhiên Tiểu Trâu biết rõ đặc điểm gương mặt của mấy người công an Hồng Vệ Quốc.
Miêu tả với các người dân về gương mặt của họ.
Đồng thời cũng chú ý đến bóng dáng của mấy người Triệu Hà đi cách đó không xa.
“Trưởng thôn, hình như bọn họ đang đi theo chúng ta, làm sao bây giờ?” Bước chân của một người dân quân không ngừng loạn xạ, mà ngay cả trong giọng nói cũng có hơi run rẩy, ánh mắt nhìn Triệu Hà mang theo sự sợ hãi.
Sắc mặt của hai dân quân còn lại cũng vô cùng căng thẳng.
Bọn họ mới trở thành dân quân mấy năm nay, chưa từng trải qua cuộc chiến nào, đối mặt với nhiều công an và quân nhân vào thôn như vậy vẫn rất sợ hãi, điều khiến bọn họ sợ hơn chính là ba người mà bọn họ nhốt vào hôm qua.
Ba người đó có gương mặt y hệt với vị cục trưởng công an kia miêu tả.
“Hoảng cái gì chứ, cứ coi như không có gì xảy ra đi, đừng tự vạch áo cho người xem lưng nữa.” Triệu Hà vừa trách cứ ba người bên cạnh, vừa bắt đầu suy nghĩ, đúng thực tối qua có ba người vào thôn, bởi vì chuyện ba người nghe được khá mẫn cảm, vì dè dặt, nên ông ta đã nhốt lại cả rồi.
“Trưởng thôn, ông nói xem rốt cuộc ba người đó là ai? Có phải là công an không, chúng ta có cần chuyển người đi không?” Một người dân quân lo lắng đến cồn cào cả lên, anh ta không những sợ, mà còn bất an.
“Đừng làm gì cả, lúc này im lặng vẫn tốt hơn.”
Triệu Hà vẫn biết suy nghĩ một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận