Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 447 -




"Chị ơi, chị ăn gì mà thơm thế, thơm quá đi." Sở Sở vô cùng đúng lúc khi kịp thời chạy về nhà vào thời điểm này, cậu vừa mới cùng với mấy người Tam Mộc chạy trong đồn suốt cả buổi, chạy đến mức đầu ra đầy mồ hôi, vừa vào cửa liền nhanh chóng cởi áo bông, mũ và khăn quàng cổ ra ngay.
Nhóc sói con xông tới phía trước Tần Thanh Man còn nhanh hơn so với cậu.
Toàn thân nhóc sói con đều là lông của chính mình, ra ngoài hay về nhà cũng không cần thiết phải thay quần áo, cho nên cửa vừa mở ra, nó cọ cọ bốn cái móng vuốt mấy cái rồi vọt thẳng tới trước mặt Tần Thanh Man, vui vẻ vẫy vẫy đuôi sói.
Tần Thanh Man bị dáng vẻ này của nhóc sói con chọc cho bật cười.
Sau đó mới trả lời câu hỏi của Sở Sở, " Đây là đậu phụ lông."
"Chị ơi, thơm quá, đậu phụ lông này có thể ăn được sao?" Sở Sở chạy tới rửa tay, lau mặt, thuận tiện dùng nước nóng lau mồ hôi ở trên người.
Vừa chạy toát cả người mồ hôi, cần phải nhanh chóng lau ngươi, nếu không để lâu sẽ dễ bị cảm.
"Có thể ăn được, chị để lại cho em rồi, em không cần phải vội." Tần Thanh Man biết suy nghĩ trong lòng Sở Sở, nhanh chóng trấn an một câu, đồng thời gắp cho nhóc sói con một miếng đậu phụ đã chiên xong, thổi nguội sau đó đặt vào trong bát ăn cơm của nhóc sói con.
Đậu phụ lông không phải chao, cho nên không chỉ không thối, dùng một chút dầu chiên lên lại càng thêm thơm ngon.
Lông phía trên đậu phụ lông đều là những lợi khuẩn, có tác dụng rất tốt đối với dạ dày, cho nên bất kể là con người ăn, hay cho sói ăn, thì cũng đều không có vấn đề gì cả, nếu không thì cô cũng sẽ không dám đút cho nhóc sói con mới sinh được một tháng ăn.
"Áu áu áu áu ——"
Nhóc sói con ăn vô cùng vui vẻ, không chỉ đối với Tần Thanh Man rì rà rì rầm bày tỏ cảm ơn, con mà còn khoe khoang với Sở Sở.
Nó được ăn đồ ngon trước cả Sở Sở nhá.
Điều này khiến cho Sở Sở sau khi nghe hiểu được ý từ trong tiếng rì rầm của nhóc sói con liền bất mãn đập cho nhóc sói con một cái thật mạnh rồi mới đi ăn phần đậu phụ của mình.
"Ăn ngon quá, chị ơi, đậu phụ lông ăn ngon quá đi, so với việc chúng ta nấu lên, hầm lên hay xào lên còn ngon hơn rất nhiều, ngon quá đi." Sở Sở được ăn món ngon càng không ngừng khen ngợi những ưu điểm của đậu phụ lông.
"Ừm, lần sau chúng ta lại làm một ít đậu phụ lông để chiên lên ăn."
Tần Thanh Man đối với vị ngon của đậu phụ lông cũng yêu thích không nỡ buông tay.
"Chị, chị để lại cho anh rể chưa chị?" Sở Sở ăn được đồ ăn ngon cũng không hề quên Vệ Lăng.
"Đã để lại rồi." Tần Thanh Man hài lòng nhìn Sở Sở một cái, cô rất thích đứa nhỏ hiểu được phải biết cảm ơn, cũng biết phải nhớ tới người khác.
"Buổi tối cũng sẽ cho anh rể ăn thử." Sở Sở vừa nói chuyện vừa gắp vào bát Tần Thanh Man một miếng.
“Được." Tần Thanh Man vui vẻ nhấm nháp đậu phụ lông chiên.
Đậu phụ lông còn lại cũng không nhiều lắm, Tần Thanh Man vốn dĩ cũng là làm để ăn vặt, cho nên ăn xong chỗ đậu phụ ở trong chảo này, hai người một sói đều cảm thấy chưa được thỏa mãn cho lắm.
Sở Sở nhìn về phía Tần Thanh Man, cậu nhớ lần trước bọn họ làm rất nhiều đậu phụ lông.
Tần Thanh Man hiểu được ý trong ánh mắt của Sở Sở, giải thích một câu, "Phần đậu phụ khác được dùng để làm chao rồi, chao ăn cũng rất ngon, chẳng qua là còn phải đợi lên men thêm nửa tháng nữa thì mới có thể ăn được."
"Ò." Ánh mắt Sở Sở loé lên sự tiếc nuối, cuối cùng đi vén giỏ liễu ở góc tường lên, cậu tính đi kiểm tra xem xem còn thừa bao nhiêu đậu phụ lông.
Còn lại không nhiều lắm, đếm thử một chút cũng chỉ được tầm 10 miếng.
Mỗi miếng cũng không lớn, đoán chừng cũng chẳng đủ nhét kẽ răng Vệ Lăng.
Đây là lần đầu tiên Sở Sở trông thấy đậu phụ lông, thấy rõ hình dáng của đậu phụ lông, cậu bé kinh ngạc hô lên, "Chị ơi, đậu phụ mọc lông này!" Người lớn không phải vẫn thường nói đồ mọc lông thì không thể ăn nữa hay sao?
"Đúng vậy, không thì làm sao lại gọi là đậu phụ lông được." Tần Thanh Man nở nụ cười nhìn phản ứng của Sở Sở, phản ứng này của Sở Sở giống y như cô hồi nhỏ, khi còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy bà nội làm đậu phụ lông cô cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhóc sói con cũng chạy tới xem náo nhiệt, một đôi móng vuốt nho nhỏ leo lên bên cạnh giỏ liễu, thò đầu nhìn vào bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận